Ánh mắt của Vân Cảnh Hành lập tức trầm xuống, khí thế cũng lạnh lẽo đáng sợ, nhóm người xung quanh im lặng như ve sầu mùa đông.
Diêm Như Ngọc lại khẽ cau mày: “Vân tướng quân đã từng gặp ta sao?”
“Một nữ thổ phỉ cũng dám giả ngu trước mặt bổn tướng.” Vân Cảnh Hành trầm giọng, hận không thể bóp chết nữ nhân trước mặt, “Buổi đấu giá kiếm được không ít tiền đúng không?”
“Vân tướng quân, ta chỉ là một thương nhân. Cho dù ngươi là tướng quân thì cũng không thể đổ oan cho lương dân như ta được.” Diêm Như Ngọc khẽ liếc nhìn hắn rồi thở dài, “Vân tướng quân ở quân doanh quanh năm, có lẽ chưa từng gặp được mấy người sống nên không rành việc giao tiếp, tính tình không tốt. Tiểu dân thông cảm sâu sắc nên sẽ không so đo với ngươi. Nếu không có chuyện gì thì ta về nhà đây.”
“Khoan đã!” Vân Cảnh Hành lập tức chặn người lại.
Hắn vẫn luôn nghe ngóng thân phận của thổ phỉ kia, hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được, sao có thể để nàng rời đi!?
“Còn có chuyện gì?” Diêm Như Ngọc thản nhiên hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play