Nhìn thấy vẻ mặt có chút không kiên nhẫn của Diêm Như Ngọc, Thích Tự Thu cũng cảm thấy bất lực. Ông ấy vỗ vai Vạn Thiết Dũng, khuyên nhủ: "Nhị ca, tuy lúc này không có người khác nhưng vẫn nên kiềm chế một chút. Dù sao đi nữa, Đại đương gia cũng không phải là nha đầu Vạn Châu Nhi kia, không thể tùy tiện chỉ trích như vậy được."
"Đúng rồi, đêm qua Châu Nhi đã mắng Đại đương gia suốt cả đêm, gần như tất cả mọi người trong sơn trại đều nghe thấy. Huynh mang tiếng dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, không sợ bị Đại đương gia phạt sao? Phạt huynh chép kinh suốt một năm chẳng hạn?" Thích Tự Thu vội vàng bổ sung.
Nhắc đến chép kinh, biểu cảm của Vạn Thiết Dũng như thể nuốt phải ruồi chết.
Tuy nhiên, nữ nhi của mình thật sự không có tiền đồ, mới phạm lỗi, giờ lại liên lụy đến ông ta. Nếu không phải sợ bị người khác nắm được điểm yếu, hạ thấp uy tín của mình ở sơn trại thì ông ta sẽ không bị ai khống chế!
"Được rồi, lão tử biết rồi. Đại đương gia, ngươi có ý gì thì nói đi!" Vạn Thiết Dũng lập tức ngồi phịch xuống ghế đá.
Diêm Như Ngọc cũng không muốn tranh cãi với ông ta nữa, chỉ khi ông ta bình tĩnh lại, nàng mới mở miệng nói tiếp: "Ý của ta là chúng ta nghĩ cách khác để kiếm tiền. Mấy ngày tới, lão Chu sẽ xuống núi mua đồ. Nếu chúng ta có thể nghĩ ra vài cách kiếm tiền thì có thể giảm bớt chút áp lực."
"Ngươi nói đơn giản quá nhỉ. Chúng ta đều là thổ phỉ, luôn làm những việc hèn hạ. Ai mà nghĩ ra được cách kiếm tiền đàng hoàng nào chứ?" Vạn Thiết Dũng cũng không mắng chửi nữa, cố gắng bình tĩnh phản bác.
"Ông không biết không có nghĩa là ta cũng không biết." Diêm Như Ngọc khinh thường nhìn ông ta.
Khi chạm phải ánh mắt của nàng, mặt mo của Vạn Thiết Dũng lại không kiềm được cơn giận.
Đây là lần thứ mấy rồi hả? Hôm qua, nha đầu này đã dùng ánh mắt ghét bỏ này nhìn ông ta, hôm nay lại thế nữa?
To gan lắm!
Lúc sắp tức giận, Thích Tự Thu kéo vạt áo ông ta, ghé vào tai ông ta thì thầm hai chữ: "Chép kinh..."
Lửa giận được áp xuống ngay lập tức.
“Hừ, vậy ngươi nói xem có cách nào kiếm tiền không? Đại đương gia, Vạn Thiết Dũng ta không phải kẻ không trọng tình cảm, không nói lý lẽ. Nếu ngươi thật sự có thể khiến mọi người không lo ăn, không lo uống thì ta cũng không có lý do để không hợp tác với ngươi! Tóm lại, mọi người đều muốn khiến sơn trại này tốt hơn. Ngươi nói xem có phải hay không?" Vạn Thiết Dũng vung bàn tay lớn, tự cảm thấy bản thân rất dễ nói chuyện.
Khóe miệng của Diêm Như Ngọc giật giật.
Tính tình nóng nảy như vậy còn nói mình không phải kẻ không nói lý lẽ...
Được rồi, ông xấu xí như thế, ta thương hại ông nên cứ xem như ông nói đúng vậy...
"Không thể nghĩ ra cách kiếm tiền ngay lập tức được. Trước mắt, ta cần các ngươi thuật lại tình hình dưới núi để ta căn cứ vào tình huống thực tế mà ra quyết định." Diêm Như Ngọc nói.
"Cái này đơn giản. Suốt những năm qua, ta đều cất giữ sổ sách mà lão Chu ghi chép việc ông ta xuống núi mua đồ, bên trong có ghi cả giá của nhiều loại hàng hóa." Thích Tự Thu nhanh chóng nói.
Diêm Như Ngọc gật đầu.
Nhưng chỉ có sổ sách thôi thì chưa đủ.
Tuy sổ sách của trại Diêm Ma ghi lại các khoản chi tiêu cơ bản như ăn, mặc, đi lại nhưng đều là những loại hàng hóa giá rẻ nhất. Y phục, vải thô, củi, gạo, dầu, muối hoặc rượu đều như vậy, ngay cả rượu cũng là loại rượu mạnh thông thường, giá rẻ.
Hơn nữa, nếu muốn kiếm tiền thì cần phải cân nhắc vấn đề chi phí. Tuy nhiên, đồ bán ra phải là những thứ có sẵn ở trại Diêm Ma mới được.
Nhị đương gia thấy thái độ của Diêm Như Ngọc rất nghiêm túc thì không nhịn được mà nói: "Lão Chu luôn xuống núi vào mùng tám hàng tháng, chỉ còn ba ngày nữa thôi. Nếu ba ngày sau ngươi không nghĩ ra được cách gì thì sau này đừng có mạnh miệng nữa! Còn nữa, không phải lão tử ta không thể nghĩ ra được cách kiếm tiền. Khắp ngọn núi này đều có thổ sản vùng núi, sai vài người đi săn thú cũng được thôi, nhưng từ trước đến nay, những gì các huynh đệ bắt được thường chỉ dùng làm thức ăn hàng ngày. Một đám nam nhân cao to, nếu không có thịt ăn thì lấy đâu ra sức lực? Đừng hòng cướp thịt sống của mọi người!"