Nhìn những bức ảnh thẻ trong album làm cho Khổng Phiên Dương nhớ đến thông báo tuyển dụng mà ông chủ từng viết trên bảng đen, công nhận cách làm này giống hệt như nhau luôn!
Mặc dù mấy bức ảnh thẻ được chụp rất nghiêm túc nhưng không gây mâu thuẫn với không khí trong quán cà phê mèo. Bìa ngoài của cuốn sách được làm bằng những tấm gỗ được chạm khắc mỏng, bốn góc đều được bọc kiếng kĩ, trên bìa là hình ảnh phác họa một con bướm và một con mèo con, từ màu sắc đến cảnh vật đều phù hợp với phong cách cổ tích của quán.
Mở ra trang đầu tiên sẽ thấy những nhân viên mèo rất đẹp, trên người còn đeo các món trang sức khác nhau, cũng chính vì vậy đã phá tan đi sự nghiêm túc của bức ảnh thẻ mà ngược lại càng làm cho bức ảnh trở nên dễ thương trên phông nền màu xanh.
Bùi Thời Dịch nói một cách nghiêm túc: "Đây là phần giới thiệu nhân viên mèo ở quán chúng tôi!"
Cậu càng nghiêm túc thì Khổng Phiên Dương càng muốn cười thật to. Anh ta ôm chặt Phiên Đường và cười khà khà: "Tôi....tôi không phải cười nhạo cậu đâu. Tại thấy dễ thương quá nên tôi mới cười thôi, ha ha ha ha ha ha."
Phiên Đường không hiểu sao cái người này cứ cười suốt, nó ngơ ngác như muốn hỏi: "Meo?" bộ tôi chụp hình xấu lắm hay gì?
Bùi Thời Dịch mở album sang trang tiếp theo, khác với những chiếc ảnh thẻ nhỏ mấy cm ở phía trước thì bên đây là ảnh chụp Phiên Đường ở khổ lớn.
Tiểu tiên nữ trắng tinh đeo một chiếc vòng cổ bằng ren màu hồng, cô bé đang nhắm mắt nhìn rất ngọt ngào. Tấm chăn màu be bên dưới được trang trí đủ loại bánh ngọt, một chân của cô bé còn đang nghịch một cái bánh macaron, còn để lộ ra một chút đệm thịt màu hồng nhạt. Tổng thể bức ảnh là một màu sắc bình yên của năm tháng.
Khổng Phiên Dương đang cười sặc sụa bỗng dừng lại.
Chu choa ơi đây là tiểu tiên nữ tuyệt sắc nào đây? Ngọt như một viên kẹo luôn!
Cười nữa sao? Cười cái khỉ khô á! Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Khổng Phiên Dương sửng người rồi ôm chặt Phiên Dương trong lòng: "Ông chủ, xin hãy tha thứ cho một kẻ phàm nhân như tôi!"
Khổng Phiên Dương chụp rất nhiều ảnh trong quán cà phê mèo rồi nói: "Đúng rồi ông chủ ơi, tôi có tham gia một cuộc thi thiết kế, chủ đề là phong cách giống như quán cà phê mèo của cậu. Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ bỏ qua lần thi này nhưng không ngờ lại có thể làm ra một bản thiết kế tuyệt vời như thế này? Uhm tôi muốn hỏi là tôi có thể lấy phong cách ở đây để đăng ký tham gia cuộc thi không? Cậu yên tâm, tôi sẽ ghi tên của cậu vào, nếu thắng thì phần thưởng chúng ta chia đôi!"
Khổng Phiên Dương lo lắng hỏi: "Được chứ hả?"
Bùi Thời Dịch: "Được chứ, anh cần gì thì cứ chụp đi!"
Khổng Phiên Dương rất cảm kích, lấy chiếc camera từ trong đã chuẩn bị từ trước và bắt đầu đi chụp. Nhìn thấy anh ta bận rộn chụp ảnh cả buổi trời nên Bùi Thời Dịch đã mời anh ta uống trà và một ít món tráng miệng trong quán cà phê mèo.
"Mới sáng sớm mà anh đã chạy qua đây rồi bận rộn cả buổi trời, ăn chút bánh ngọt để thư giãn nhé!"
Bùi Thời Dịch đưa một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận và thắt nơ bướm, còn tiện tay lấy một bé mèo con được làm bằng acrylic và gắn lên hộp.
Khổng Phiên Dương cảm động nhận lấy, không phải anh ta chưa từng ăn món bánh ngọt kiểu Âu Tây đắt tiền, chỉ là không biết tại sao mỗi khi nhận được cái gì đó từ chủ quán thì anh ta có một cảm giác hãnh diện và được nuông chiều vô cùng. Hơn nữa sự quan tâm chu đáo từ ông chủ cũng rất thiết thực, anh ta chụp xong ảnh thì đúng là có hơi đói bụng.
Bùi Thời Dịch mỉm cười tiễn Khổng Phiên Dương ra về. Đồng hồ vừa điểm đúng chín giờ thì Long Tước và Bạc Cận cùng nhau đến quán.
Trước đây Bùi Thời Dịch từng nhờ Long Tước tuyển nhân viên, bây giờ đã có tin tức.
Vừa bước vào cửa chưa kịp nói chuyện chính, Long Tước đã choáng ngợp trước mặt tiền của quán: "Ủa tôi có đi nhầm chỗ không?" khung cảnh ở đây thật sự quá ngọt ngào và thần kì!
Cô vốn nghĩ vị đại tiền bối sẽ làm nơi này thành phong cách Trung Hoa nhưng không ngờ kết quả lại thành thế này! Không gian sáng sủa và ấm áp, giống hệt như cảm giác lần đầu cô nhìn thấy vị đại tiền bối này vậy!
Bùi Thời Dịch nói: "Không nhầm đâu, mau vào đi, bên ngoài nắng lắm!"
Long Tước: "A?" Hiện tại là tháng năm, trời nhiều mây, nhiệt độ này với con người cũng rất thích hợp.
Bạc Cận đã quen thuộc với nơi này, trong thời gian quán sửa chữa và trang trí, ngày nào anh cũng đến, sự thay đổi của quán cà phê mèo anh đều thấy rõ nên hiện tại nhìn quán cà phê mèo đã hoàn chỉnh thì anh cũng không ngạc nhiên gì mấy.
Bùi Thời Dịch không hài lòng với thái độ của cục trưởng khi vào quán nhưng xét thấy có một cô gái ở đây nên cậu cũng không nói gì. Ánh mắt cậu lơ ngang Bạc Cận và bị một cục bông tròn vo nằm trong lòng Bạc Cận hấp dẫn.
"Chờ chút đã!"
Bùi Thời Dịch đưa tay ngăn Bạc Cận lại và đi đến trước mặt anh.
Bạc Cận cụp mắt xuống, từ góc độ của anh thì dáng người của Bùi Thời Dịch hơi gầy, ngực phẳng, khung xương giống như chưa trưởng thành. Xương cổ tay hiện rõ, ngón áp út bên tay trái có một vệt đỏ rất rõ ràng càng làm nổi bật làn da trắng.
Chỉ cần nhìn vẻ ngoài thì Bùi Thời Dịch là một người rất dễ gây thiện cảm với người khác.
Có lẽ vì ánh mắt của anh quá trực tiếp, đến nỗi có khi người chết cũng lạnh sống lưng nên Bùi Thời Dịch cũng phát hiện, cậu đột nhiên ngước mắt lên, như cười như không và nói:
"Sao hả? Có phải hôm nay cục trưởng đã mê mẩn trước nhan sắc của tôi hay không?"
Người này mở miệng ra thì bao nhiêu sự "đáng yêu và dễ gần" đều mất hết và trở thành gai nhọn đâm nhức tay người ta. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Bạc Cận: "Lúc cậu không nói chuyện thì quả thật rất dễ thương!"
Mặt Bùi Thời Dịch không chút biểu tình: "Cũng như nhau thôi!"
Cay mắt nhau là thế nhưng khi đối mặt với cục bông nhỏ trong lòng Bạc Cận thì Bùi Thời Dịch lấy lại sắc mặt dịu dàng.
Cục bông nhỏ nằm im, bung xõa bộ lông siêu mềm, nhìn từ xa giống như một chiếc bánh ngọt mới nướng xong, màu vàng ươm như mật ong mới lấy trên tổ về. Đôi mắt to tròn màu xanh đậm, gương mặt khiến người ta muốn nhéo một cái nhưng biểu cảm thì hoàn toàn nghiêm túc. Tuy còn nhỏ nhưng dáng ngồi rất nghiêm túc và cực kỳ đoan trang.
Nhìn sơ qua thì giống như một bé mèo vàng kim xinh đẹp, là một cậu nhóc xinh đẹp!
Long Tước vội nói: "Nhóc con này là một con Bệ Ngạn, nhũ danh là Tùng Cao, tên đầy đủ là Luật Chương. Tiền bối có thể gọi bé con này là Tùng Cam giống chúng tôi là được."
Bệ Ngạn là một trong chín người con của rồng, dáng vẻ trông như một con hổ, có thể phân biệt được chính tà, trời sinh ghét cái ác! Trong một xã hội mà linh khí càng lúc càng yếu thì tại sao lại tùy tiện ôm một thần vật cực kỳ quý hiếm ra bên ngoài thế này? Hơn nữa với đôi mắt tinh tường của Bùi Thời Dịch thì nhóc con tên Tùng Cao này là một con Bệ Ngạn có huyết thống thuần khiết nhưng bẩm sinh hơi yếu và sức khỏe không tốt.
Không phải nên tập trung bảo vệ nhóc con này sao?
Bùi Thời Dịch nghi ngờ nhìn Long Tước.
Long Tước vội nói: "Đứa bé này là người duy nhất còn sống trong gia đình, tuy còn nhỏ nhưng vẫn là Bệ Ngạn. Hơn nữa khi còn trong bụng mẹ đã yếu ớt nên trong thời gian ngắn cần có long khí che chở và bảo vệ, nhưng mà...."
Vẻ mặt cô hơi khó xử: "Tiền bối ngài cũng biết đó, hiện tại long phượng là thần thú hiếm thấy, khi chúng tôi tìm thấy họ thì đa phần đều là độc thân, tự mình chăm sóc bản thân còn không được nên đâu thể nào chăm sóc một đứa nhỏ tốt được. Trong thời gian ngắn chúng tôi không thể tìm ra một con rồng nào thích hợp nên đành phải đưa đứa bé này cho cục trưởng...mà cục trưởng thì cần phải giám sát ngài...cho nên là..."
Bùi Thời Dịch hơi cúi người, trong lúc nghe Long Tước nói thì cậu đã đưa tay nắm lấy tay của Tùng Cao. Nhóc còn nhỏ nên bộ lông trên người vẫn còn mềm mại, đợi đến khi lớn lên thì bộ lông không như vậy nữa mà thay vào đó sẽ trở nên rắn chắc và gai nhọn hơn, hoa văn màu đen cũng sẽ hiện rõ ra hơn. Khi đó chắc chắn Tùng Cao sẽ là một con hổ lớn.
"Ý là tôi sẽ nuôi hai tháng hả?" - Bạc Cận ở đây thêm hai tháng nữa, qua hai tháng này thì cả hai sẽ chấm dứt tháng ngày "hành hạ lẫn nhau".
"Không, không!" - Long Tước vội lắc đầu - "Tình huống của Tùng Cao đặc thù, trước khi thân thể chưa ổn định thì không thích hợp đi nhà trẻ. Nhưng cũng không thể không tiếp xúc với những sinh vật khác nên chúng tôi đã nghĩ, nếu Tùng Cao có thể thích ứng được thì sẽ cho bé nó học ở đây vào ban ngày."
Tức là sau này dù cho Bạc Cận không đến quán cà phê mèo thì nơi này cũng có Bùi Thời Dịch trấn giữ. Là một Phượng Hoàng hàng thật giá thật, mang theo điều lành thì để Tùng Cao ở cùng Bùi Thời Dịch cũng không kém khi ở chung cả ngày với vị cục trưởng.
Bùi Thời Dịch nói: "Xin chào Tùng Cao, anh là Bùi Thời Dịch, là ông chủ của quán cà phê mèo! Nơi này còn có mấy anh chị khác nữa, nhóc có muốn gặp họ một lần không?"
Đối với những lo lắng của Long Tước thì Bùi Thời Dịch cũng hiểu ----- là một con Bệ Ngạn cho dù Tùng Cao có trưởng thành sớm thế nào thì cũng phải kết bạn. Nếu không thì sau khi lớn lên sẽ gặp nhiều vấn đề về giao tiếp khi bước vào xã hội loài người. Hơn nữa một cậu nhóc dễ thương thế này mà lỡ giống tính cách của Bạc Cận thì chẳng phải xu cà na lắm sao?
Long Tước nhìn Tùng Cao với ánh mắt đầy mong đợi, cô nhỏ giọng nói: "Cục cưng cố lên, đừng sợ nha!"
Đối với sự cổ vũ nhiệt tình của Long Tước thì gương mặt đầy lông xù và nghiêm túc của Tùng Cao cũng chẳng mấy để ý đến: "....Cảm ơn dì, con không sợ!"
Bùi Thời Dịch vẫy tay với mấy bé mèo đã trốn trên cầu thang ngó xuống từ nãy giờ: "Có bạn mới đến, mấy đứa xuống xem nè!"
Đồng Tiền không nghĩ bản thân bị phát hiện nên y giật mình trượt chân xuống cầu thang và ngã sòng chỏng vó bốn chân lên trời nhưng y nhanh chóng đứng dậy tỏ vẻ bình tĩnh xem như không có chuyện gì. Ôi chao không phải trên tivi đã nói những lúc thế này cần nhất là sự tự tin sao? Gì chứ tự tin thì Đồng Tiền tôi đây nhiều lắm!
Động tĩnh lớn như vậy cũng làm cho Tống Cao chú ý đến, cậu nhóc nhìn Đồng Tiền với ánh mắt có chút ghét bỏ: Vị đại ca này trông có vẻ ngốc dữ dằn luôn.... Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Sau đó là Vân Triều chậm rãi đi xuống, một thân đầy lông mềm mại như mây phấp phới làm cho mắt Long Tước sáng rực lên.
Theo sau Vân Triều là "ba bỉm sữa" Đản Hoàng cõng hai bé mèo Đồi Mồi xuống.
Phiên Đường đang nằm ngủ trên quầy bar, mắt chưa mở nhưng đã quấn lấy cổ tay áo của Bùi Thời Dịch.
Long Tước ngạc nhiên nhìn mấy bé mèo đang vây quanh Bệ Ngạn, lúc này cô mới phát hiện ra nơi này có nhiều mèo như vậy: "Trong quán có nhiều mèo quá, quán cà phê mèo của ngài chuẩn bị mở cửa sao?"
Bùi Thời Dịch ngồi trên một chiếc ghế cao, chống cằm nhìn mấy bé mèo đang vây thành một vòng tròn, nghe thấy vậy thì cậu quay sang nhìn Long Tước: "Uhm, thợ làm bánh ngọt và nhân viên phục vụ cũng đã đến phòng vấn ngày hôm qua. Có lẽ cuối tuần sau sẽ khai trương!"
Cậu đã tạo tài khoản chính thức cho quán cà phê mèo trên mạng xã hội, cậu đăng một số bức ảnh và cũng học cách quảng cáo một chút. Mục tiêu của cậu là trường đại học kế bên bên, sinh viên là những người trẻ có tiền, có đủ thời gian và luôn chạy theo xu hướng. Đối với những người này thì quán cà phê mèo là một trong những nơi để họ thư giãn tốt nhất.
Long Tước sửng sốt, cô không ngờ Bùi Thời Dịch lại chuẩn bị mọi chuyện nhanh như thế. Nhưng khi nhìn kĩ thì cô thấy quán cà phê mèo này thật sự đã sẵn sàng mở cửa.
Bảng hiệu bên ngoài đã được thay đổi, bốn chữ "Quán cà phê mèo Hàm Thiền" có màu xanh bạc hà, nằm bên trên một màu nền nhã nhặn, không khí tươi mát nhàn nhạt lan tỏa ra khắp nơi làm cho người đi đường không khỏi dừng lại chụp một bức ảnh.
Rèm cửa được mở ra, cách trang trí bên trong đều làm cho những người đi đường tò mò liếc mắt nhìn vào thậm chí có người còn gõ cửa hỏi khi nào quán sẽ mở cửa.
Trong không khí có mùi thơm của món bánh ngọt mới nướng, tất cả đều là những món bánh ngọt trong thực đơn mà đầu bếp đã làm phía sau bếp. Trên bàn đã bày rất nhiều dĩa sạch sẽ có bánh để sẵn chuẩn bị đem ra cho người qua đường nếm thử...
"Trước mắt cứ để Tống Cao ở đây chơi với tụi nhỏ đi!" - Bùi Thời Dịch cầm một hộp matcha ngàn tầng mà đầu bếp đưa đến, thuận tiện vừa cười vừa đưa cho Bạc Cận một xấp tờ rơi: "Anh cùng tôi ra ngoài phát tờ rơi thôi!"
Vẻ mặt Long Tước rất hoảng sợ.
Bạc Cận: ".......Nếu tôi không đi thì sao?"
Bùi Thời Dịch nhướng mày: "Ý là anh không muốn đi sao? Vô ích thôi, Tùng Cao nhà anh đang ở nhà tôi đấy! Nhưng tôi rất khoan dung với người nhà của nhân viên trong quán, thôi thì giờ anh mời người khác dùng bánh còn tôi sẽ phát tờ rơi, được chứ?"
Bạc Cận: "........"
Long Tước càng lúc càng sợ, hai người này sẽ không đánh nhau thật chứ?
Bạc Cận cúi đầu suy nghĩ một lúc, trong đầu anh hiện lên hai lựa chọn "ôm nhóc con về rồi sau này không còn mèo để vuốt nữa" và "giúp động vật quý hiếm có chỗ ở rồi giúp phát tờ rơi!", nhìn thì khó nhưng anh đưa qua quyết định rất nhanh, anh chọn vế sau.
Thế là vài phút sau, hai thanh niên bắt mắt lần lượt đi ra từ quán cà phê mèo. Chàng trai phát tờ rơi lúc nào cũng nở nụ cười tươi nên rất nhanh đã thu hút được một nhóm các cô gái vây quanh. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
....
Khổng Phiên Dương trở về nhà với mùi của mèo trên người và y như rằng bị "chủ nhân" ở nhà thưởng cho mấy cú liên hoàn đá và không thèm để ý đến. Khổng Phiên Dương cũng phớt lờ không dỗ dành mà đi vào phòng làm việc mở phần mềm chỉnh sửa ảnh.
Anh ta đã chụp một lúc hai mươi bức ảnh và tấm nào cũng đẹp nên anh ta gặp khó khăn trong khâu chọn ảnh chỉnh sửa ----- tấm nào cũng đẹp nhưng không thể đăng lên hết được. Làm sao bây giờ?
Cuối cùng Khổng Phiên Dương nuốt nước mắt đưa ra sự lựa chọn và tải những bức ảnh mà anh ta coi là đẹp nhất rồi tải lên trang web. Những bức ảnh còn lại cũng được anh ta chỉnh sửa và đăng lên tài khoản công việc của mình.
Là một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, Khổng Phiên Dương luôn theo phong cách hiện đại đơn giản, nhưng theo thời gian thì anh ta dần chán ghét phong cách này cho nên anh ta đã xin nghỉ một thời gian để tìm cảm hứng. Nhưng ai ngờ đâu, lướt mạng lại thấy một quán cà phê mèo với phong cách trang trí độc đáo này
Khổng Phiên Dương là một người nghiện mèo có thâm niên nên sau khi nhận được lời mời từ ông chủ thì anh ta đã đồng ý ngay.
Ngay cả anh ta cũng không thể tin được kết quả lại xuất sắc như vậy!
Sau khi tải ảnh lên thì Khổng Phiên Dương hài lòng ôm vị chủ nhân còn đang tức giận và ngã xuống giường ngủ.
Khổng Phiên Dương ngủ một giấc đến chiều, vì đói bụng mới tỉnh giấc. Vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị đặt cơm hộp thì anh ta đã sốc toàn tập trước những tin nhắn trên màn hình.
Mới ngủ một giấc thôi mà, chuyện gì đã xảy ra thế này?
Khổng Phiên Dương không thèm đánh răng rửa mặt mà mở điện thoại lên và ấn vào từng tin nhắn.
Không phải tin nhắn của ba mẹ mà là sư phụ của anh ta nhắn tin hỏi anh ta bị ma nhập hay trọng sinh mà phong cách lại thay đổi nhiều thế? Còn lại đều là những tin nhắn từ những người bạn cùng lớp và đồng nghiệp cũ, ai cũng hỏi đây là nơi nào?
Khổng Phiên Dương yên tâm và trả lời tin nhắn của sư phụ trước: [Dạ không #emo lau mồ hôi#, đây chỉ là một quán cà phê mèo thôi ạ! Nếu con làm theo phong cách cũ có khi ông chủ quán lấy chổi đánh con luôn mất!]
Sư phụ: [Là quán cà phê mèo thật sao? Địa chỉ ở đâu? Thầy phải tự mình đến xem mới được!]
Khổng Phiên Dương bị sư phụ của mình oanh tạc tin nhắn một hồi, anh ta đưa địa chỉ và thời gian mở cửa của quán cà phê mèo cho sư phụ, còn gửi tất cả những bức ảnh mà anh ta đã chụp mấy bé mèo ở quán cho sư phụ xem.
Sư phụ: [Trời trời trời trời trời! Mèo trắng to này đẹp quá, là giống mèo gì thế? Là Chinchilla sao?]
Khổng Phiên Dương nhanh chóng trả lời: [Dạ không, là mèo giống sư tử, là một giống mèo trong nước thôi ạ! Nhưng hiện tại không còn con nào thuần chủng nữa, mà thầy ơi bé mèo này bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh mấy tỉ lần luôn!]
Sư phụ: [Đẹp thật! Sao trước giờ thầy không nhận ra trên đời này có một con mèo đẹp khủng khiếp thế này nhỉ? Không đươc rồi, cuối tuần sau thầy phải qua đó xem mới được!]
Khổng Phiên Dương: [Ầy, thế em đi chung với thầy nha thầy!]
Sau khi nói chuyện với sư phụ xong thì Khổng Phiên Dương xỏ dép đi đến tủ lạnh lấy bánh ngọt ra ăn cho đỡ đói. Ăn một miếng bánh với lớp bơ đặc và ngọt đã làm anh ta choáng váng - hương vị bánh ngọt này không khác mấy tiệm chuyên làm bánh ngọt mà anh ta hay đến. Quán cà phê mèo thật sự quá tuyệt vời, ngay cả một miếng bánh ngọt cũng có hương vị tuyệt vời! Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Khổng Phiên Dương quyết định sẽ quảng cáo giúp quán cà phê mèo này. Một quán cà phê vừa có mèo đẹp hút hồn để vuốt lông còn thêm bánh ngọt thơm ngon không thể để ẩn danh được. Phải làm cho quán này nổi lên mới được!!!
Anh ta lấy điện thoại và đăng nhập vào tài khoản cá nhân, để địa chỉ và thông tin mở quán cà phê mèo lên đầu trang kèm theo bức ảnh cái bánh ngọt đang ăn dang dở và hai ba tấm ảnh mèo. Dùng tài khoản công việc để quảng cáo giúp rồi tag tài khoản chính thức của quán cà phê mèo vào.
Tài khoản này có không ít bạn học và đồng nghiệp cùng lượng người theo dõi hàng thật giá thật nên chỉ vừa đăng lên không lâu thì bên dưới đã có rất nhiều bình luận, đa số là hỏi phong cách của quán.
Thiết kế của quán cà phê mèo rất đẹp, không hoàn toàn theo phong cách Châu Âu hay Trung Hoa, cũng không theo kiểu mơ mộng mà theo một phong cách hoàn toàn riêng biệt khác xa với phong cách thiết kế trước đây của Khổng Phiên Dương.
Khổng Phiên Dương lướt nhanh các bình luận, trong đó có không ít người nói sẽ đến thăm quán cà phê mèo này vì phong cách ở đây quá đẹp và hợp mắt.
Khổng Phiên Dương nhấp một ngụm nước, nở một nụ cười mãn nguyện.
*Tác giả có lời muốn nói: Bùi Thời Dịch và Bạc Cận đang cằn nhau nhau á, cằn nhằn trên đường luôn đóa!