Tiêu Thành Viêm nhìn ánh mắt u oán của Tô Đường, dáng vẻ dám giận mà không dám nói, không nhịn được bật cười. Hắn tiếp tục bóp cằm y, tựa như phát hiện ra một món đồ chơi thú vị, chậm rãi mân mê, lười biếng cất lời:
"Hầu phủ chẳng lẽ không có ai dạy ngươi quy củ sao?"
Tô Đường ngẩn người hai giây, nghiêm túc hồi tưởng xem mình đã phạm lỗi gì. Nghĩ một hồi liền hoảng hồn nhận ra, bản thân đầy lỗ hổng, chẳng khác nào một cái rổ! Đừng nói Tiêu Thành Viêm là bạo quân, dù không phải, hắn cũng đủ lý do để trị tội đại bất kính của y.
Mặt Tô Đường tái mét, lập tức co rúm lại như một chiếc bánh bao, lắp bắp nói: "Thảo... thảo dân có tội...?"
Nhưng ngay khi Tô Đường lộ vẻ sợ hãi, bắt đầu nhận tội, sắc mặt Tiêu Thành Viêm đột nhiên trầm xuống, lớn tiếng ngắt lời: "Thảo dân? Hầu phủ dạy ngươi ti tiện như vậy sao? Ngươi là quý phi của cô, phải tự xưng là ‘bổn cung’."
Tô Đường sững sờ, chuyện gì đây? Đùa y sao? Chẳng phải y chỉ được đưa tới để chữa bệnh cho bạo quân thôi sao? Không hề có thân phận gì, ngay cả một tiểu thị ấm giường cũng không được tính, sao bỗng chốc lại nhảy vọt thành quý phi? Theo y biết, trong hậu cung chẳng có phi tần nào, chẳng phải y liền trở thành kẻ đứng đầu sao?
Tiêu Thành Viêm bỗng nghiêng người tới gần, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, gần như chóp mũi chạm vào nhau. Hơi thở ấm áp phả lên da, ngứa như có lông vũ lướt qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play