Sau khi tiêm vào dược tề thức tỉnh, còn chưa qua tới một phút đồng hồ mà hắn đã cảm nhận được dị năng bắt đầu xuất hiện trong cơ thể, thiên phú này của hắn được xem như thế nào?
Đáng tiếc, thời điểm này ở kiếp trước bản thân còn chưa kịp tự trải nghiệm qua thiên phú như vậy đã bị người khác ám toán, trải qua vô số cuộc thí nghiệm dị năng cực kì thống khổ, sau đó còn bị vứt xác xuống cống thoát nước, mặc dù hắn vẫn sống nhưng căn bản không có thực lực để đối kháng với kẻ thù.
Dù sao, hắn trước kia so với phế vật không hề khác biệt!
Nhưng mà bây giờ....
Trong ánh mắt Tần Phong lóe lên tia sáng sắc bén.
Có lẽ cái tổ chức kia hắn tạm thời còn không có cách nào đối địch, bất quá đối với đám thuộc hạ chân chó hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vừa nghĩ tới đây Trần Minh đã xuất hiện trước mặt Tần Phong.
Tần Phong nở nụ cười đầy thâm ý.
Trần Minh thấy vậy lập tức sinh ra chút run rẩy.
'Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế này, vì sao hôm nay Tần Phong có vẻ là lạ, sao lại cảm giác được nguy hiểm như vậy?' Trần Minh cũng không nói được đây là cảm giác gì.
“Thế nào, Tần Phong, có phản ứng gì chưa?” Chu Hạo không kịp chờ đợi, nóng lòng hỏi.
“Không có!” Tần Phong lắc đầu.
Trong ánh mắt Chu Hạo có chút thất vọng, thở dài một hơi “Được rồi, ba người chúng ta người đều không có phản ứng, những người khác khẳng định cũng sẽ không, chúng ta đi thôi, trở về lại tiếp tục rèn luyện một chút.”
“Ừ, đi thôi!” Ba người cùng nhau rời khỏi sở nghiên cứu, đi ra ngoài.
Đã rất nhiều năm Tần Phong không có trở lại nơi này.
Ngoại ô Thừa Dương, một trong những căn cứ cỡ lớn được bao quanh bởi kiến trúc xi măng cốt thép chằng chịt, chen chúc, khiến cho người ta không nhìn thấy bầu trời, phía trên cách vài trăm mét đang lơ lửng một loại máy móc vệ tinh cực lớn.
Đó chính là thiết bị ổn định không gian, cũng là một trong những thứ đảm bảo an toàn của khu căn cứ này.
'Rất nhanh sẽ xảy ra đi!' Trong đầu Tần Phong nghĩ đến chuyện đã trải qua.
Ngay lúc này, thiết bị không gian trên bầu trời đột nhiên phát ra đạo hỏa quang.
Phía trên căn cứ là thiết bị ổn định không gian cũng chính là vũ khí mạnh nhất bảo vệ căn cứ, mọi người dựa vào thứ này mà tiếp tục sinh tồn.
Nhưng hiện tại, bằng mắt thường cũng nhìn thấy ánh sáng vừa lóe lên rồi biến mất của thiết bị ổn định không gian này. Ngay khi phát hiện ra sự cố, tất cả người nhìn thấy đều lập tức hoảng sợ!
"Thiết bị ổn định không gian bị sao vậy? Chẳng lẽ bị hư?" Chu Hạo khiếp sợ nói.
"Tín hiệu vừa rồi chẳng phải là nói....!" Trần Minh chưa kịp nói xong thì đồng hồ trên tay đột ngột phát ra thanh âm báo động kịch liệt.
【 cảnh báo! Cảnh báo! Bên trong trăm mét xuất hiện vết nứt không gian, sinh vật vô danh sẽ lập tức xuất hiện! 】
【 tích! Tích! Tích! 】
Vết nứt không gian!
Đây chính là mảnh đất sinh tồn của nhân loại, đã từng là bá chủ bây giờ lại biến thành một trong chuỗi thức ăn, mà kết quả này có thể nói nhân loại chính là thủ phạm dẫn đầu.
Ánh mắt Tần Phong lúc này không hề sợ hãi, bóng lưng có phần gầy yếu nhưng lại ưỡn thẳng tắp, thậm chí trên dưới toàn thân đều tiến vào trọng thái đề phòng.
Bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị.
Một trong những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước chính là phát sinh vào lúc này, bởi vì lúc Tần Phong hôm mê bất tỉnh Chu Hạo vẫn quyết định mang hắn đến phòng thuốc tiêm dược tề vào cơ thể, sau khi tiêm xong liền đem hắn đến phòng nghỉ ngơi.
Sau khi tỉnh lại liền rời khỏi sở nghiên cứu, kết quả cũng giống như bây giờ, gặp phải thiết bị ổn định không gian bị hư hỏng sinh ra vết nứt khiến đám hung thú xâm nhập vào, Chu Hạo bởi vì cứu hắn mà chết.
Còn về Trần Minh lúc đó đang ở đâu.... Tần Phong chưa kịp nhớ tới thì tên này đã lên tiếng cho hắn biết đáp án rồi.
"Trốn, nhanh chóng tìm chỗ trốn!"
Trần Minh nổi giận gầm lên một tiếng, giống như tên bắn mà lao nhanh ra ngoài.
Bọn hắn đều tiếp nhận qua giáo dục trong học viện trung cấp, mỗi người đều có thể lực cùng giá trị vũ lực hơn người thường, Trần Minh chạy ra ngoài, chỉ trong một hai giây cũng đã chạy hơn mười mét!
Lúc này sắc mặt Tần Phong lạnh lẽo, nếu như đây là chuyện sẽ xảy ra ở kiếp trước vậy lúc đó hắn thật sự buồn cười biết bao, Chu Hạo vì mình mà chết còn Trần Minh chỉ nói một câu hời hợt rồi tách ra chạy, đem anh em của mình vứt bỏ trong nguy hiểm, lúc này cũng lộ ra sự giả tạo so với ngày thường.
Đúng là tên tiểu nhân!
Mà vào lúc này, Chu Hạo cũng sững sờ, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên, bị cảm xúc của Trần Minh lây nhiễm theo bản năng cũng chạy trốn.
"Nhanh, chúng ta cũng chạy!" Hắn tóm lấy cánh tay Tần Phong muốn mang theo hắn cùng chạy trốn.
Thế nhưng Tần Phong không hề cử động.
Chu Hạo phát hiện dù có kéo cỡ nào thì Tần Phong cũng không động đậy lập tức vội vàng quay đầu lại, sắc mặt tràn đầy lo lắng cùng bối rối, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
"Tần Phong, có phải trong người cậu còn không thoải mái không, có thể chạy được chứ? Nhanh lên, chúng ta cũng phải chạy trốn, nếu không để tôi cõng cậu chạy!" Chu Hạo nhanh chóng hỏi, gần như không chờ Tần Phong trả lời đã muốn cõng Tần Phong chạy đi!
Đây là chuyện đương nhiên, bởi vì bọn hắn là anh em mà.
Tần Phong chỉ cảm thấy ngực mình nóng lên như núi lửa bộc phát, một cỗ nóng rực như nước ấm chảy qua khiến hắn cảm thấy tim mình có chút đau cũng có chút đắng chát.
"Mình không sao, mình cực kỳ ổn, ổn không đi nổi!"
Còn may mắn ông trời cho thêm một cơ hội, để cho mình có thể thay đổi tất cả mọi chuyện, bản thân đã ném đi được một tên ngụy quân tử thì ít nhất vẫn còn một người anh em chân chính!
"Không thể chạy về bên kia, hiện tại không biết vết nứt sẽ xuất hiện ở đâu nhưng nơi an toàn nhất định là sở nghiên cứu!" Tần Phong bắt đầu nhanh chóng phân tích.
Chu Hạo có chút sững sờ sau đó lại biến sắc "Còn có bạn học chưa đi ra, nhanh, chúng ta mau trở về!"
Bản tính Chu Hạo trước giờ đều như thế này, nhiệt huyết lại mang đầy ánh sáng, đối với người nào cũng đều cởi mở.
Đối với Tần Phong trước khi trùng sinh, mười năm vùng vẫy sống trong cảnh liếm máu trên lưỡi đao thì quả thật loại tình cảm này vô cùng quý giá!
"Chạy!"
Tần Phong cũng chạy, cảm giác được mặc dù mình nhỏ yếu, nhưng tinh thần phấn chấn cùng thân thể tràn đầy sinh mệnh lực.
Vượt qua hẻm nhỏ, tiến vào đường lớn, từng xe phát ra tiếng còi bén nhọn đang điên cuồng chạy, nhưng cảnh tượng rối loạn ngược lại đâm lẫn nhau dẫn đến giao thông trực tiếp tê liệt.
Đúng lúc này trên không trung của con đường lớn dần xuất hiện vết nứt, khe hở kia u ám đen kịt, có thể thấy xung quanh là ánh sáng màu bạc, đó chính là nguyên tố ở giữa không gian thực chất chuyển động.
"Là vết nứt!" Trong ánh mắt Chu Hạo cực kỳ hoảng sợ.