Gió đêm lùa nhẹ qua ban công, mang theo chút mát lạnh dịu dịu. Trên dây phơi, chiếc chăn đơn mà Tùy Dực đem ra ban chiều vẫn còn nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp gió.
Cố Thanh Dương từ giường trèo xuống, vừa bước tới bậc thang đã liếc thấy chăn của Khương Thừa Diệu. Khăn trải giường thì phẳng phiu, nhưng chăn lại hơi rối. Hắn không nhịn được, vươn tay chỉnh lại, rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười tươi rói của Tùy Dực, liền nói:
“Cậu đừng cười, tôi bị ám ảnh cưỡng chế chút thôi.”
Tùy Dực cũng cười:
“Tôi dạo này có xếp lại chăn rồi đó, chỉ là chưa được đẹp lắm.”
Livestream lập tức nổ tung vì bình luận:
“Thiếu gia mà biết dọn giường? Để tui làm cho!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT