Trên phố cổ, Tùy Dực đang cùng Du Khoái và mấy người bạn dạo chơi.
Phố cổ ở Giang Hải khác hoàn toàn với những cổ trấn ở phương Bắc mà cậu từng biết. Thanh Viễn quê cậu nhỏ và yên tĩnh, cũng có vài con phố cổ có tiếng, dựa vào núi, sát bên sông, đẹp một cách dịu dàng và thanh tú. Nhưng phố cổ Giang Hải lại mang dáng vẻ thô mộc, trầm lặng và đầy cảm xúc cổ xưa. Phiến đá xanh bị thời gian mài mòn biến thành màu đen bóng loáng, đèn lồng đỏ giăng từ vọng lâu kéo dài đến tận cổng thành. Ở đây không có núi cao, chẳng có sông chảy, chỉ còn lại vài căn nhà cũ từ thời Minh Thanh, hoang tàn mà đậm mùi khói lửa nhân gian.
Không biết vì câu giới thiệu của anh Khương Thừa Diệu hay do bản thân cậu vốn không cưỡng lại được đồ ngọt, mà ngay khi vừa đến phố cổ, trong đầu Tùy Dực đã lởn vởn hình ảnh của món tuyết miên đậu tán nhuyễn.
Phố cổ rất rộng, món ngon lại quá nhiều. Từ cổng thành đi vào chưa tới mấy cây số, vậy mà họ đã lang thang hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa ra khỏi khu chợ đêm.
Ngay gần lối vào phía tây của vọng lâu, cậu thấy một quầy hàng nhỏ chuyên bán tuyết miên đậu tán nhuyễn.
Món này được làm từ đậu tán nhuyễn, lòng trắng trứng, bột tinh luyện, thêm chút mỡ heo và vỏ chanh. Vỏ ngoài vàng óng, cắn một miếng là thấy lớp kem trắng như tuyết tan ra trong miệng, ở giữa là lớp đậu đỏ nghiền nhuyễn, ngọt dịu mà không ngấy.
Chỉ nhìn thôi đã thấy thơm ngon.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play