【Quy tắc bổ sung của nhà trọ như sau】

【1. Đừng tin lễ tân.
    2. Nhà trọ luôn đáng tin cậy.
    3. Nếu xuất hiện ảo giác sau khi ăn, hãy lập tức liên hệ với nhà trọ để được hỗ trợ y tế.
    4. Xin đừng rời khỏi nhà trọ. Nếu vì lý do đặc biệt mà phải rời đi, ngay khi trở lại, hãy lập tức liên hệ với nhà trọ. Chúng tôi sẽ có người chuyên trách kiểm tra sức khỏe của bạn vì bên ngoài rất nguy hiểm.
    5. Nhà trọ có sẵn các trò chơi bàn cờ, quý khách có thể tham gia để giết thời gian. Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.】

Bạch Trà nhanh chóng lướt qua những quy tắc này rồi quay đầu lại. Đằng sau cô, những bóng người càng lúc càng rõ ràng.

Đó là những thân hình mang sắc mặt trắng bệch, đờ đẫn, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo đến rợn người.

Trong khoảnh khắc, Bạch Trà đã có quyết định.

Cô vội vàng kéo váy lên, gom hết đồ cúng và nước trên bàn, cùng cả tờ giấy bổ sung quy tắc mới, gói gọn mang theo. Cô không để tâm đến việc mình có lộ liễu hay không, vì với cô, không gì quan trọng bằng thức ăn và nước uống trên bàn.

Còn việc có xúc phạm tượng Phật hay không, Bạch Trà cho rằng, tất cả những ai đã bước vào nơi này đều đã bị xem như vật tế cả rồi.

Thế thì chẳng có gì khác biệt nữa.

Bạch Trà vận hết sức lực trong người, lao mình chạy ra ngoài.

Những bóng người ấy chưa hoàn toàn tụ thành hình người, nên cô vẫn có thể xuyên qua chúng. Nhưng mỗi lần đi qua, cô lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ lan tràn khắp cơ thể.

Tim cô đột ngột thắt lại, như thể ngồi ở hàng cuối của tàu lượn siêu tốc lao thẳng xuống từ độ cao chóng mặt – cảm giác mất trọng lực xen lẫn ngạt thở kép khiến bước chân cô chậm đi rất nhiều.

Bạch Trà nghiến răng, dồn hết sức chạy một mạch đến cửa.

Nhưng sức bùng nổ đó gần như vắt kiệt toàn bộ năng lượng trong cơ thể, khiến đôi chân cô mềm nhũn, loạng choạng chạy ra ngoài.

Bên dưới là bậc thang, cô vô tình trượt chân, rồi ngã lăn xuống.

Những trái cây và chai nước khoáng trong váy cấn vào người, làm cô đau đến nhói.

Bạch Trà nằm nghiêng trên mặt đất, hồi lâu vẫn không thể ngồi dậy.

Cô hiểu rõ tình trạng của mình.

Tiêu Hiểu vẫn thường khuyên cô nên rèn luyện sức khỏe, nhưng dù cô đã thử, kết quả chỉ là tiêu hao nốt phần năng lượng ít ỏi còn lại, làm cho cơ thể càng suy yếu hơn.

Cơ thể cô chỉ có thể duy trì trong một trạng thái cân bằng mong manh, giữ được một hơi thở để sống và làm việc, nhưng sức khỏe rất yếu.

Tuy nhiên, những bóng người đó không vì cô nằm bệt ra mà dừng lại.

Trên đường phố, ngày càng có nhiều bóng người từ từ tiến đến.

Bạch Trà nghiến răng, nhìn về phía lễ tân đang đứng đó, lạnh lùng dõi mắt quan sát cô.

Cô kích hoạt kỹ năng.

Hoa Lời Nói Dối cấp 0.

“Cứu tôi, đưa tôi quay về, tôi biết cách phá bỏ chiếc gông cùm đang giam cầm anh!”

Cô yếu ớt nhưng nói thật nhanh.

【Kỹ năng sử dụng thành công.

Lời nói dối: Tôi biết cách phá bỏ chiếc gông cùm đang giam cầm anh.

Đối tượng sử dụng: Tín đồ bị giam cầm.

Lời nói dối đã có hiệu lực.

Số lần sử dụng kỹ năng còn lại: 1.】

Lễ tân nhìn cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Khóe miệng anh ta nhếch lên với một nụ cười ghê rợn, dán mắt vào Bạch Trà.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những bóng người xung quanh đã gần như hoàn toàn ngưng đọng, và chúng đều tập trung lại gần cô.

Cả người Bạch Trà chỗ nào cũng đau, kể cả trái tim.

Trán cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhiệt độ cơ thể cũng vì đợt toát mồ hôi này mà hạ xuống đáng kể.

Dù vậy, cô vẫn không hề lùi bước, cương quyết nhìn thẳng vào lễ tân.

Thời gian cho lời nói dối chỉ kéo dài ba phút, nhưng cô tin rằng lễ tân không thể đứng đó nhìn cô suốt ba phút.

Quả nhiên, sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng khoảng ba mươi giây, lễ tân bước tới.

Anh ta cúi xuống nhìn Bạch Trà, từng chữ một, chậm rãi nói: “Nếu cô dối trá, cô sẽ phải trả giá.”

Nói xong, Bạch Trà thấy anh ta rút từ cổ áo ra một lá bùa Phật.

Ngay khi lá bùa xuất hiện, những bóng người xung quanh lập tức tản ra, rồi nhanh chóng biến mất.

Khuôn mặt lễ tân lại trở nên vô cảm, như một lớp thạch cao đông cứng.

“Theo tôi.” Giọng lễ tân lại quay về vẻ kỳ quặc.

“Đi không nổi.” Không phải Bạch Trà làm bộ yếu đuối, mà cô thực sự không nhúc nhích được. Nếu có thể động đậy, ít nhất cô đã cố gắng ngồi dậy rồi.

Lễ tân nhìn cô, còn cô chỉ thản nhiên nhìn lại.

“Vậy thì cô…” Lễ tân vốn định nói “vậy thì cô chết đi”, nhưng Bạch Trà ngắt lời anh ta.

“Chẳng phải anh muốn phá bỏ quy tắc sao? Tôi không lừa anh đâu. Anh đưa tôi về, ba ngày sau nếu tôi không làm được, anh cứ việc giết tôi. Dù sao tình trạng này của tôi cũng chẳng sống được lâu, tôi đâu cần phải lừa anh.”

Khi nói dối, Bạch Trà luôn giữ vẻ mặt bình thản, không đỏ mặt, cũng không lo lắng.

Thậm chí cô còn có thể biến suy đoán chỉ khoảng hai phần trăm thành một sự tự tin đến tám phần.

Dĩ nhiên, cô đang đánh cược.

Đánh cược mạng sống chẳng phải chuyện hay ho, nhưng trong tình huống hiện tại, đây là con bài duy nhất cô có.

Cơ mặt lễ tân khẽ động, dường như muốn biểu lộ cảm xúc nào đó, nhưng với gương mặt quá mức cứng đờ như thạch cao, cuối cùng anh ta vẫn vô cảm.

Anh cúi người, nhấc Bạch Trà lên, toan vác cô lên vai.

“Đừng để rơi đồ ăn và nước của tôi.” Bạch Trà nhắc nhở.

Lễ tân lập tức tỏa ra luồng khí lạnh còn nặng hơn, làm cơ thể Bạch Trà tiếp xúc với anh ta càng thêm đau đớn.

Anh ta đổi cách bế từ vác sang kẹp, kẹp chặt Bạch Trà dưới cánh tay.

Bạch Trà nhăn mày vì đau, nhưng không nói gì thêm, chỉ bám chặt lấy váy, cố gắng không để trái cây và thức ăn bên trong rơi ra.

Rất nhanh, họ đã về đến nhà nghỉ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play