Tâm trí Cale bỗng trở nên bình tĩnh.
Kẻ thù đã giao tranh với cựu chủ nhân của những năng lực cổ đại. Cale lên tiếng hỏi về kẻ đó, nhưng không một ai trả lời cậu.
Vùuuuuu- Vùuuuuu-
Bên ngoài ngôi đền, tiếng gió thổi ùn ùn không ngớt.
Trái lại, hành lang bên trong ngôi đền lại hoàn toàn yên tĩnh. Nơi đây cũng vô cùng tối, chẳng có lấy một tia sáng nào.
‘Bạn à, chả có cái bẫy nào trong ngôi đền đó đâu. Cậu chỉ việc đi xuống theo cái hành lang tối thôi. Tôi sẽ đưa cậu một cuộn phép hỏa cầu, hãy sử dụng cái đó nhé.’
‘Nhân loại! Thiết gì cái cuộn phép của Vua Lính đánh thuê! Để ta làm cho ngươi một cái! Hãy xài quả cầu của Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh!’
‘Kệ đứa nhóc đó đi và dùng cái của ta này.’
Khúc khích.
Chỉ nghĩ về chuyện đó thôi cũng đủ làm Cale nở một nụ cười ngớ ngẩn giữa thời điểm nghiêm túc như thế này. Rồi cậu lấy một cuộn giấy phép từ chiếc túi không gian.
Roạttttttt.
Ngay khi cậu xé cuộn giấy phép, một quả cầu lửa xuất hiện trong không trung.
‘Không được ông Rồng vàng! Nhân loại phải sử dụng cái của ta!’
‘Ôi, cuộc sống khốn khổ của ta.’
Cuối cùng Raon Miru là người chiến thắng.
Ngước nhìn lên quả cầu lửa đang sáng rực trên đầu, Cale bỗng giật mình.
‘Bạn nhậu của tôi, có một bức tranh trên trần hành lang của ngôi đền đấy, nhưng đừng bận tâm đến nó làm gì.’
‘Đừng bận tâm? Bỏ qua bức tranh trên trần này ư?’
Tuy nhiên, Cale không thể nào không chú ý đến nó.
Vì hình ảnh nằm chễm chệ đầu tiên trên trần lại ở vị trí gần nhất với cậu.
“… Đại Ngàn?”
Nó quá giống với Đại Ngàn của Tây lục địa.
Chính vào khoảnh khắc đó.
– Trong quá khứ…
Thời cổ đại.
– Đã từng có một con người khao khát được trở thành thần.
Kẻ trộm bỗng cất tiếng.
“Một kẻ khao khát được trở thành thần?”
Sau khi Cale hỏi vậy, kẻ trộm nói tiếp.
– À không, hắn không cố gắng để trở thành thần.
Cale nhìn lên trần nhà.
Có một ngôi đền nằm ở khu vực trông y hệt Đại Ngàn.
– Mà hắn khao khát được hóa thành tự nhiên.
Cậu tiếp tục bước đi.
– Và có một nhóm người phụng sự hắn ta.
Đại Ngàn.
Một ngôi đền.
Nhiều người phụng sự một kẻ khao khát bản thân được trở thành tự nhiên.
Môi Cale mấp máy.
“… Dạ Lâm?”
Cậu nhớ lại những gì mà Nữ tu sĩ háu ăn của Khiên Bất hoại từng nhắc đến.
‘Ta được sinh ra ở Đại Ngàn.’
‘Hồi đó khu rừng tối om hà. Cây cối đều đen thùi lùi. Do đó nó được gọi là Dạ Lâm.’
– Ngươi nói đúng rồi. Tên gọi của đám môn đồ phụng sự là “Dạ Lâm”.
Cô ấy tiếp lời.
– Háu ăn là một trong số những người bị bắt ép làm ứng cử viên trở thành nữ tu sĩ.
Mấy lời cằn nhằn của Nữ tu sĩ háu ăn hiện lên trong đầu Cale.
‘Lũ khốn Dạ Lâm đó luôn lải nhải rằng bản thân sùng bái thần linh, vậy mà toàn cho ta những thứ nhạt nhẽo vô vị.’
‘Dĩ nhiên là ta đã bị đuổi thẳng cổ khỏi đó.’
Cộp. Cộp.
Khi đi tiếp, Cale lại trông thấy những hình ảnh mới.
Đại Ngàn đã biến thành màu đen.
Đất cũng nhuốm một màu đen kịt.
Đám golem khổng lồ, cùng vô số những quái vật kỳ lạ đang đứng trên nền đất đen như mực.
Cale nói.
“Dạ Lâm ấy. Họ đều là hắc pháp sư sao?”
Cale không nhịn được mà chế giễu.
Vua Lính đánh thuê Bud Illis.
Cơ bản thì hắn ta không sai khi bảo cậu không cần quan tâm đến số hình ảnh này. Với Bud và đa số mọi người trên thế giới bây giờ, họ không tài nào hiểu được những tranh ảnh này đang diễn tả điều gì.
– Chính xác. Chúng là hắc pháp sư.
Hội Dạ Lâm được hình thành từ các hắc pháp sư.
Cale nghĩ đến Ngọn lửa Hủy diệt keo kiệt.
Đá tảng Vĩ đại đã nói vu vơ về việc lão bủn xỉn ấy đã khiến cả phía Bắc của Tây lục địa chìm trong biển lửa.
‘Tên hám tiền này chính là kẻ đã tiêu trừ được số lượng tuyệt vọng đen và golem lớn nhất trên toàn đại lục. Bởi lẽ đó nên hắn vẫn là một anh hùng, ít nhất là đối với bọn ta.’
Điều này tức là Ngọn lửa Hủy diệt đã kết thúc cuộc chiến chống lại cái hội có tên Dạ Lâm đấy.
Càng tiến sâu vào con đường, cái nhíu mày trên trán Cale càng sâu hơn.
Phần lớn các hình ảnh đều màu đen.
Rất nhiều lục địa đã chuyển sang đen ngòm.
Thế nhưng lại có một khu vực lại trở nên xanh ngát và đẹp hơn đáng kể. Hai phần này đã tạo nên một khung cảnh tương phản rõ rệt.
Cậu hỏi.
“Ai đã muốn trở thành tự nhiên vậy?”
– Tên đó-
Trước khi kẻ trộm kịp trả lời, Cale hỏi thêm.
“Có phải tên đó có thuộc tính bầu trời không?”
Kẻ khiến những giọng nói này liên tục bảo Cale phải dừng lại.
Kẻ khiến Nước nuốt Trời tuyên bố rằng lần này cô ấy sẽ chống lại hắn. Có phải tên đó không?
Kẻ trộm đáp ngay.
– Chính xác.
Giọng nói điềm tĩnh của cô tiếp tục vang lên.
– Do sở hữu thuộc tính bầu trời nên tên đó có khả năng điều khiển bầu trời. Bởi thế, hắn có thể điều khiển mưa, gió, thậm chí là nhờ dùng mây mà cả ánh sáng mặt trời cũng bị khống chế.
Đập vào mắt Cale là hình ảnh một cánh đồng bội mùa và vườn cây với rất nhiều loại quả ngon lành. Người dân dưới tán cây trông vô cùng hạnh phúc.
– Nhờ vậy, vùng đất mà hắn ta chọn ngày càng trù phú và màu mỡ. Cây trồng phát triển không ngừng, trái cây thì cực kỳ ngon ngọt do được trồng trong môi trường có ánh sáng và lượng mưa được điều chỉnh thích hợp.
Cale đanh mặt lại.
– Ấy chính là cách tên khốn đó khiến cho những người dân và vùng đất mà hắn chọn được sống trong cảnh ấm no hạnh phúc.
Cậu mở miệng nói.
“Quả là một tên khốn điên rồ.”
Những gì kẻ trộm đã nói thật chính xác.
Hắn ta là một con người, vậy mà lại cố trở thành tự nhiên. Kẻ mang thuộc tính bầu trời cố gắng để trở thành tự nhiên và cai trị con dân ở Tây lục địa.
Song, Cale vẫn còn một nghi vấn.
“… Tại sao?”
Bộp.
Cale dừng bước.
“Sao lũ hắc pháp sư lại đi theo một kẻ mang thuộc tính bầu trời?”
Hắc pháp sư là những kẻ điều khiển tử mana.
Còn tên này lại là người có thể điều khiển bầu trời.
Thoạt nhìn, hai sự tồn tại này có vẻ mâu thuẫn với nhau.
‘Mình đoán là Sao Trắng cũng có một mối quan hệ chủ tớ với Tháp Chuông.’
Bernard – Tháp Chủ của Tháp Chuông của Nhà giả kim. Lão đã cho thấy lòng trung thành tuyệt đối của mình đối với Sao Trắng.
Tháp Chuông cũng giống với Dạ Lâm thời cổ đại.
Cale đợi lời hồi đáp từ kẻ trộm.
Cậu cảm thấy như mình cần một lời giải cho nghi vấn này để gắn kết tất cả những mảnh ghép trong tâm trí.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy trả lời.
– Người mang thuộc tính bầu trời thường hấp thụ tử mana theo định kỳ.
‘Hả?’
Những tên khốn Dạ Lâm ở thời cổ đại đã tạo ra tử mana để cung cấp cho tên chết tiệt mang thuộc tính bầu trời ấy.
Cale lại nhìn lên trên trần, chân đều đặn bước.
– Kho chứa tử mana ở Đảo Gió cũng là tế vật dành cho hắn.
“Haaaaaaaaaa.”
Chợt Cale thở dài.
“Sao tên mang thuộc tính bầu trời lại cần tử mana?”
Cậu không tài nào hiểu nổi.
Cale có rất nhiều năng lực cổ đại, nhưng chẳng có cái nào trong số chúng cần tử mana cả.
– Ta không biết lý do ẩn sau đó. Ta đã cố tìm hiểu rất nhiều lần, nhưng đều thất bại.
Cale nghĩ về Sao Trắng.
Hắn ta là một luân hồi giả, nhưng hắn không học ma thuật đen hay mang mùi của tử mana quanh mình. Rồng cổ đại và Raon sẽ nhận ra ngay nếu hắn có học ma thuật đen hoặc có mùi tử mana.
Và đột nhiên, Cale hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa cậu và Adin.
Về những gì mà Hoàng Tử đã nói trong khi nhìn xuống căn phòng chứa tử mana bên dưới Tháp Chuông.
‘Ngươi nghĩ đống tử mana này là dành cho ta sao?’
Nghe được điều đó, Cale đã hỏi vặn lại ngay.
‘Vậy thì cho các hắc pháp sư à? Hay là cho Tháp Chủ?’
‘Ha! Không, đây là vật tế. Chúng là những vật hiến tế mà hoàng gia và Tháp Chủ cần phải dâng lên.’
Adin đã nói vậy, bật cười như thể hắn đang bất ngờ lắm.
Cale hỏi lại một lần nữa khi nghe những lời ấy.
‘Sao Trắng?’
Adin nhìn Cale như thể đang thắc mắc sao cậu lại có thể hỏi một câu hiển nhiên như vậy.
Đế quốc đã thề sẽ trung thành với Sao Trắng lâu dài và hợp tác cùng Tháp Chuông để cung cấp tử mana định kỳ cho hắn ta.
Và Sao Trắng là tên có năng lực cổ đại với thuộc tính bầu trời.
Những mảnh ghép đang chậm rãi liên kết với nhau.
Rồi Cale nói.
“Ta cần phải tìm ra nguyên do người mang thuộc tính bầu trời lại cần tử mana.”
– Đúng thế.
‘Danh sách những việc cần làm của mình lại dài ra rồi.’
Cale ngẩng đầu lên.
Cậu hiện giờ đang đứng ở nơi mà hình ảnh kết thúc, và tái bắt đầu lại là ảnh Đại Ngàn, giống với bức tranh vừa nãy.
Hình ảnh cuối cùng là bản đồ của Tây lục địa thời cổ đại.
Cậu lướt qua tất cả những hình ảnh ở trên trần nhà.
‘… Sao lại như thế này?’
Đầu Cale lại nảy lên một băn khoăn khi nhìn vào số hình ảnh ấy.
Vậy nên cậu định lên tiếng hỏi.
“Nhưng sao-”
Tuy nhiên cậu đã không thể nói hết câu.
Thịch. Thịch. Thịch.
Tim cậu lại bắt đầu đập như điên.
“Hộc!”
Cale hít một hơi thật sâu. Lòng bàn tay cậu chống lên tường hành lang. Tim cậu dịu đi trong một khoảnh khắc, rồi bất ngờ đập điên cuồng trở lại.
Cale siết chặt lồng ngực, vị trí trên trái tim cậu.
Trái tim này, không, cả cơ thể này đang phản ứng mãnh liệt khi cậu tiến sâu hơn vào bên trong ngôi đền.
Rồi chất giọng lạnh lùng của Ngọn lửa Hủy diệt phát ra.
– Tử mana đã bị cất giữ ở đây quá lâu rồi.
Đây chính là kho chứa tử mana còn nguyên từ thời cổ đại đến nay.
– Chúng ta phải thanh tẩy nó, càng sớm càng tốt.
Cale bỏ tay ra khỏi tường và đứng thẳng dậy một lần nữa.
Theo những gì Bud đã bảo thì sẽ phải mất một khoảng thời gian để đi qua cái hành lang này.
‘Để hỏi sau vậy.’
‘Nếu cậu đi lâu thì mất ba ngày.’
Bud đã nói thế, nhưng Cale buộc phải nhanh lên. Cậu phải nghĩ về cả nhóm đang chờ đợi mình, cả việc sinh mạng của Eruhaben đang dần tới hồi kết nữa.
Vùuuuuuu- Vùuuuuuu-
Âm thanh của Gió lại tụ lại quanh mũi chân Cale.
– Dây quay của ta đang ở cạnh thánh di vật.
Cơ thể Cale nhanh chóng lao về phía trước.
Từng chuyển động của cậu không chút do dự, như thể cậu đang bị hút vào trong hành lang tối vậy. Quả cầu lửa mà Raon đã làm vẫn ở phía trên đầu và chiếu sáng xung quanh.
***
Gần một ngày sau.
Cale đã đến cuối hành lang tối mịt.
Hành lang không tiếp tục theo đường thẳng, mà chồng chéo ở các hướng, có cả cầu thang đi lên và đi xuống.
“Đồ ăn Beacrox làm ngon thật.”
Nhờ Khiên Bất hoại và Sinh lực Trái tim mà Cale không cần chợp mắt.
Vì thế nên cậu đã đến cuối hành lang nhanh hơn Vua Lính đánh thuê.
– … Trông ngon quá à.
Cale lờ đi nữ tu sĩ háu ăn và cho cả cái bánh việt quất vào miệng.
Sau đó, cậu bước ra khỏi cái hành lang.
‘Bạn tôi, ngay khi cậu ra khỏi hành lang, khu vực có cái bàn thờ sẽ xuất hiện.’
Cale bỗng nhíu mày.
Bây giờ cậu đã thấy cái bàn thờ đen.
Bên trên là một chiếc hũ nứt.
‘Hãy mang chiếc hũ nứt về đây. Đó chính là thánh di vật.’
Nghe vậy, Cale đã hỏi Bud rằng.
‘Cứ mang cái hũ ra như vậy có ổn không? Đó là thánh di vật cơ mà?’
‘Ổn chứ.’
Rồi Vua lính đánh thuê tiếp lời, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
‘Cậu chỉ cần mang trả hũ trong vòng ba ngày là được.’
Mang trả nó về chỗ cũ chẳng phải vấn đề gì to tát.
Vấn đề là thánh di vật này là một công cụ có giới hạn số lần sử dụng.
Cần phải mang trả nó lại, vậy nên món đồ này tuyệt đối không thể bị phá hủy.
‘… Thế là trong lúc sử dụng ngài Eruhaben không được làm vỡ hũ sao?’
‘Đúng vậy.’
‘Vì sao chứ?’
Bud Illis nhìn xuống.
‘Truy đuổi kẻ đã lấy mất thánh di vật và tiêu diệt kẻ đó, ấy chính là lời nguyền của đao gió bao quanh hòn Đảo Gió này.’
Một trong những người gác cổng của gia tộc Vua Lính đánh thuê đã cố gắng trộm thánh di vật và chạy trốn.
Tuy nhiên, tay gác cổng đó đã bị giết chết, giống như những cái xác khác trên Đảo Gió sau ba ngày. Thậm chí, những thành viên khác trong gia đình người gác cổng đó cũng bị trừ khử, chỉ trừ một người để duy trì nòi giống. Họ bị tiêu diệt ngay cả khi không ở Đảo Gió.
Tương truyền rằng gió sẽ săn đuổi họ bất kể họ ở đâu. Về phần thánh di vật, nó sẽ được cuốn đi bởi một cơn gió lốc và trở lại vị trí nó vốn thuộc về.
‘Không còn ai dám mơ tưởng đến thánh di vật sau chuyện đó nữa. Nhiều người gác cổng không bao giờ dám đặt chân vào ngôi đền vì e sợ lời nguyền nữa cơ.’
Họ lo rằng họ sẽ nổi lòng tham và cố gắng chạy trốn với thánh di vật. Họ cũng sợ rằng bản thân sẽ dùng nó để cứu ai đó và số lượt dùng hũ đạt đến giới hạn.
Vô số nỗi sợ khác nhau đã ngăn cản những người gác cổng lấy cắp nó.
‘Nhưng chẳng phải người gác cổng đã đi vào và sử dụng nó chính là anh sao?’
‘Cậu nói đúng. May thay là ta cũng có chút can đảm. Nhờ vậy mà ta đã xác định được gần chính xác số lần còn lại mà hũ có thể sử dụng, cũng như giới hạn của nó. Anh bạn nghĩ sao? Cậu không nghĩ là mình sẽ thua vụ cược rượu này đấy chứ?’
Cale xóa mấy thứ vô nghĩa về Vua Lính đánh thuê ra khỏi đầu và vươn tay ra.
Bộp.
Tay cậu chạm vào chiếc bàn thờ đen lạnh lẽo.
Và rồi, cậu liền chộp vào chiếc hũ bằng tay còn lại.
Nó chỉ cỡ bằng một chai rượu nhỏ.
Lúc đó, cậu nghe thấy tiếng của kẻ trộm.
– Ba ngày, cộng thêm một ngày nữa.
Cale cầm chiếc hũ lên.
Có một vết nứt ở bên ngoài, nhưng chung quy hũ vẫn lành lặn.
– Đó là khoảng thời gian mà ngọn núi đen này có thể chịu đựng không phát nổ, khi không có thánh di vật lúc tử mana lấp đầy nơi đây.
Lần đầu tiên nghe chuyện này, Cale đã giật mình.
Ba ngày.
Nguyên nhân họ cần phải trả lại thánh di vật trong vòng ba ngày, là để ngăn ngọn núi đen này khỏi phát nổ như núi lửa phun trào.
Là lúc họ phải ngăn chặn tử mana không phun trào ra khỏi ngọn núi đen phát nổ.
– Thánh di vật này là một tạo tác chữa lành và còn để kìm hãm tử mana.
Cale chỉ có một lời thôi sau khi nghe kẻ trộm nói xong.
“Khốn nạn.”
‘Sao mình xui thế nhỉ?’
Nghĩ vậy mà khóe môi Cale lại cong lên.
Cậu không định chữa trị cho ai cả, cậu chỉ đang cố hồi phục lại sức mạnh của một con Rồng và kéo dài tuổi thọ của ngài ấy. Điều đó sẽ buộc Thánh di vật phải sử dụng hết sức mạnh của nó.
– Thổi lửa trên biển nào! Hãy tạo ra một biển lửa thực thụ!
Cậu lờ đi tiếng hét đầy kích động của kẻ keo kiệt.
Bàn tay đặt trên bàn thờ đột nhiên cử động.
“Phá nó đi.”
Một ngọn giáo đá lớn phóng thẳng vào bàn thờ đen.
Đùngggggg!
Bụi đầy khắp không gian cùng với vụ nổ.
Cái bàn thờ đã bị phá hủy.
Không còn chỗ nào để đặt cái hũ nữa.
Vùuuuuu- Vùuuuuu-
Gió đang gào thét điên cuồng bên ngoài ngôi đền, nhưng Cale không hề biết chuyện đó.
Trước khi tiến về phía chiếc bàn thờ đen, cậu liền ngắt kích hoạt chiếc khiên bạc đã bảo vệ cậu khỏi những mảnh vỡ.
– A, dây quay của ta kìa!
Là tiếng reo vang hoan hỉ của tên trộm.
Chiếc dây quay nằm ở chính giữa cái bàn thờ đen đã bị phá tan.
Chiếc dây quay đang phát ra ánh sáng vàng.
Cậu chỉ cần lấy thêm cái này nữa.
Cale nhìn vào cái dây quay trước rồi mới nói.
“Nhân tiện thì…”
Bây giờ cậu đã có thời gian thắc mắc về thứ đã nảy sinh trong đầu trước đó.
“Trong cái hình ảnh trên trần nhà ấy…”
Hình ảnh trên trần nhà được lặp lại rất nhiều lần như thể muốn tẩy não những người đi qua nó vậy.
Một trong số những hình ảnh đó là bản đồ Tây lục địa. Mặc dù là từ thời cổ đại nhưng nó vẫn khá giống với Tây lục địa ngày nay.
Mỗi khu vực trên bản đồ được thể hiện bằng nhiều hình ảnh khác nhau.
Đại Ngàn bị biến thành mảnh đất màu đen, cùng phía Bắc và các vùng đất màu mỡ đã được chọn bởi người mang thuộc tính bầu trời.
Mặc dù là ở thời cổ đại, nhưng tất thảy các hình ảnh của Tây lục địa đều được vẽ rất rõ ràng.
Lúc quan sát bức hình, Cale đã nhận ra ngay.
“Tại sao lại không có Vương quốc Roan trên bản đồ?”
Khu vực Đông Bắc của Tây lục địa đã được vẽ trên tấm bản đồ đó.
Đó chính là vị trí hiện tại của Vương quốc Roan.
Vậy mà trên trần nhà lại chẳng có bức ảnh nào về nó cả.
Mọi thứ đều được miêu tả chi tiết, bao gồm vùng đất được người mang thuộc tính bầu trời lựa chọn và cả các địa điểm khác, như Đại Ngàn và khu vực miền Bắc bị hắn bỏ qua.
Thế nhưng, tại vị trí của Vương quốc Roan, tuyệt không có nổi một dấu hiệu nào.