Xe chạy khỏi thủ đô, tình hình dọc đường bắt đầu khá hơn nhiều, thậm chí còn tốt hơn cả trước khi thủ đô bị thiên thạch tàn phá, ít nhất hai bên đường vẫn còn khá nhiều cây xanh.
Dù trên đầu vẫn không thấy ánh mặt trời nhưng chất lượng không khí rõ ràng đã tốt hơn nhiều, tầm nhìn cũng dần được cải thiện. Trên đường có không ít xe cộ và người qua lại, các tòa nhà hai bên đã trở nên cũ kỹ, hư hại ít nhiều.
Các cửa hàng vẫn mở cửa, nhưng chủ tiệm ai nấy trông như mang cùng một gương mặt—bệnh tật, ủ rũ, xám xịt, không còn chút hy vọng nào.
Ninh Ức dừng xe trước một tiệm mì, xe của họ có dán ký hiệu của viện khoa học nên vừa mới đỗ lại, chủ quán đã vội vàng chạy ra đón khách.
Thưởng Nam xuống xe, không biết cậu nghĩ đến điều gì mà quay đầu nhìn về con đường họ vừa đi qua. Càng gần về hướng thủ đô, bụi mù trong không khí càng dày đặc, còn thủ đô phồn hoa sừng sững cùng những tòa nhà cao tầng của nó đã sụp đổ từ lâu, chỉ còn lại một đống hoang tàn—Thưởng Nam chỉ có thể thấy làn sương màu xám chì dày đặc bao trùm bầu trời thủ đô.
Và bây giờ, làn khí mù đó đang chậm rãi di chuyển, nó đang lan rộng.
Ngón tay Thưởng Nam hơi tê cứng, cậu nhìn về phía Ninh Ức đang ngồi ở bàn xem thực đơn. Đối phương trông có vẻ không biết gì, nhưng thực chất Ninh Ức chính là thảm họa của hành tinh này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT