Trần Huyền hoàn toàn không hề xin phép sự đồng ý của Thưởng Nam. Sau khi lặp lại lời đề nghị một lần nữa, anh trực tiếp bế Thưởng Nam lên rồi bước thẳng về phía phòng ngủ.
Thưởng Nam vẫn còn ngơ ngác nhưng cậu nhớ rất rõ rằng chỉ có não mình bị ngấm nước, còn não của Trần Huyền thì không. Chẳng phải trước đây anh cứ nhất quyết không cho cậu vào phòng ngủ sao?
“Không phải anh ghét em phiền lắm sao?”
“Nếu em giống mấy con búp bê kia thì đúng là sẽ rất phiền thật.” Trần Huyền vén chăn lên, ném Thưởng Nam vào bên trong. Cú ném mạnh khiến Thưởng Nam mất một lúc mới ngồi vững lại được.
Trần Huyền thích những thứ có tông màu tối, quần áo của anh ngoài màu trắng ra thì phần lớn cũng là màu trầm nhưng điều này không có nghĩa là anh không biết thưởng thức những thứ màu nhạt. Ngược lại, bất kể màu sắc gì, anh cũng đều có thể tìm được cách phối hợp hoàn hảo, chính vì thế những con búp bê anh làm mới đẹp đến vậy, cửa hàng của anh mới đông khách như thế.
Nhưng sự phồn hoa bên ngoài đó chẳng thể lay động chút nào đến thế giới nội tâm tĩnh lặng như biển chết của Trần Huyền.
Chăn của anh màu đen, một màu đen rất đậm và thuần khiết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT