Đúng như lời Tần Nhan Kim đã nói, sau khi Phùng Hiểu Dĩnh tỉnh lại, trong mắt cô ta tràn đầy nỗi sợ hãi và hối hận. Khi nghĩ đến Đường Đường, đứa trẻ bị chính cô nhét vào ống thoát nước, sắc mặt cô càng tái nhợt.
Cô lập tức bật dậy, loạng choạng chạy ra khỏi phòng ngủ, muốn lên sân thượng kiểm tra xem Đường Đường có còn ở đó không. Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, cô thấy một chàng trai trẻ rạng rỡ đang bế Đường Đường ngoan ngoãn trong vòng tay, cả hai cùng nhìn cô chằm chằm.
“Đường Đường, Đường Đường, bảo bối của mẹ…”
Phùng Hiểu Dĩnh vui mừng khôn xiết, lao nhanh về phía con gái. Trên đường, cô bị một chai rượu lăn lóc dưới đất làm vấp ngã, cả người ngã sấp xuống, cằm đập mạnh xuống sàn, phát ra tiếng va chạm đau đớn.
“Mẹ ơi!”
Đường Đường vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lưu Dương, lo lắng chạy đến bên mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có sao không?”
“Đường Đường của mẹ, bảo bối Đường Đường của mẹ… hu hu hu…” Phùng Hiểu Dĩnh vừa đau cằm, vừa lo sợ rằng Đường Đường sẽ xảy ra chuyện. Cô không muốn cơn ác mộng kia trở thành sự thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT