Quan Vân Tiêu và những vệ sĩ mở to mắt kinh ngạc.
Họ không thể tin một người lại có thể di chuyển nhanh như vậy, nhưng đây không phải là lúc để ngạc nhiên. Tiếng hét vừa rồi là từ mẹ Quan. Đã có chuyện gì đó xảy ra!
Quan Vân Tiêu vội vã chạy vào biệt thự, trong mắt đầy lo lắng và cầu khẩn. Ông càu xin trời cao đừng tàn nhẫn như vậy, đừng mang vợ mình đi.
Thời gian cấp bách, Tần Nhan Kim không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể phi thân nhẹ nhàng nhảy lên ban công tầng hai.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã thấy một người phụ nữa yếu ớt cuộn trong góc, ôm đầu run rẩy, như thế nhìn thấy điều gì đó rất kinh khủng. Gương mặt bà ấy tràn ngập sợ hãi hãi và bất lực.
Tần Nhan Kim không lao vào ngay lập tức mà chỉ búng tay một cái. Một luồng linh lực vô hình đánh vào cổ của người phụ nữa khiến cho bà ấy mềm nhũn và ngất xỉu.
Cô bước đến, bế người phụ nữa đặt lên giường, ngón trỏ đặt lên trên trán đang nhíu chặt của bà ấy, từ từ truyền vào một chút linh lực. Đôi mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra.
Tần Nhan Kim khẽ nheo mắt.
Cô tin rằng một người sẽ không vô cớ mắc phải bệnh trầm cảm, trừ khi đã trải qua điều gì đó quá đau khổ, khiến ý thức của họ mãi đắm chìm trong chuyện đó. Lâu dần, tinh thần suy sụp, dẫn đến bệnh tâm lý.
Để giải quyết tận gốc căn bệnh tâm lý này, cô phải biết rõ nguyên nhân sâu xa.
Nhân lúc Quan Vân Tiêu và những người khác chưa đến, cô nhanh chóng vận hành bí pháp Thiên Cơ. Chỉ trong mười giây, cô đã nhìn thấy cả cuộc đời của người phụ nữa này.
Dĩ nhiên, trọng điểm là nửa đời trước rồi.
Người phụ nữ này tên là Thẩm Thanh Tuệ, tên nghe rất thanh nhã, và bà là người hiền dịu, đoan trang.
Thẩm gia và Quan gia là thế gia quen biết lâu đời, Thẩm Thanh Tuệ đã yêu Quan Vân Tiêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, từ đồng phục học sinh cho đến váy cưới, họ gần như đã đi hết con đường mà ai cũng mơ ước.
Họ rất yêu nhau, yêu đến mức có thể từ bỏ mọi thứ vì đối phương, kể cả mạng sống của mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Thanh Tuệ đã kết hôn với người đàn ông mà bà yêu nhất. Hai tháng sau đó, họ có đứa con đầu lòng, đó chính là cái thai ngoài tử * mà vừa nãy Tần Nhan Kim nhắc đến.
Thực ra, Thẩm Thanh Tuệ đã biết mình mang thai. Dù kinh nguyệt của bà không đều, nhưng lần đó lại khác.
Bà đột nhiên mơ thấy một bé trai đang khóc hỏi bà tại sao không cần nó, tại sao lại nghiền nát cơ thể của nó. Nó đau lắm, nó muốn mẹ ôm nó.
Lúc đầu giấc mơ không rõ ràng, chỉ nghe thấy một giọng nói mơ hồ. Bà nghĩ là do mình ngày nghĩ như nào đêm mơ như thế. Hơn nữa, những giấc mơ đó chỉ thoáng qua.
Cho đến nửa năm sau, bà mang thai Quan Minh Châu cơn ác mộng đó ngày càng thường xuyên và rõ ràng hơn.
Bà nhìn thấy đứa bé mà bà đã bỏ rơi, khóc lóc, la hét, giãy giụa, rồi cuối cùng trở thành một đống máu thịt.
Ban đầu, Quan Vân Tiêu nghĩ rằng bà lo lắng vì mang thai, đã đi gặp bác sĩ tâm lý vài lần, và tất cả đều có chung một lời giải thích như nhau. Hơn nữa, Thẩm Thanh Tuệ không muốn kể về những cơn ác mộng đó, vì vậy vấn đề này cứ như thế bị che giấu, thế nên tình trạng bệnh của bà ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, sau khi Quan Minh Châu ra, bà mắc chứng trầm cảm nặng sau sinh.
Bà tự mình thông báo với bên ngoài rằng mình đã chết. Bà không muốn Quan Minh Châu có một người mẹ như bà, một người mẹ đã từng làm tổn thương cô bé.
Nhưng không thể tránh khỏi, mỗi khi nhìn thấy Quan Minh Châu, bà lại nghĩ đến đứa trẻ đã chết, giằng xé giữa ác mộng và hiện tại, sống trong sự đau khổ vô cùng.
Vừa nãy, khi nghe thấy tiếng mèo kêu, Thẩm Thanh Tuệ liền liên tưởng đến tiếng khóc của trẻ con.
Thực ra, với người có tinh thần không ổn định, chỉ cần một chút âm thanh kích động cũng khiến họ sụp đổ.
Biết được sự thật, Tần Nhan Kim chỉ biết lắc đầu. Nói cho cùng, chuyện này chẳng qua chỉ là trò đùa của số phận.
Không thể nói Quan Vân Tiêu đã làm sai, dù sao ông cũng chỉ là quan tâm đến cảm xúc của vợ mình mà thôi, sợ bà ấy tự trách và đau khổ.
Ai ngờ, Thẩm Thanh Tuệ cũng có suy nghĩ tương tự. Nếu bà ấy kể sự thật cho Quan Vân Tiêu nghe, chắc chắn ông sẽ day dứt, tự trách, và có thể sẽ làm tổn thương bản thân mình trong sự dày vò.
Chính vì họ yêu nhau quá sâu đâm, nên mới giấu giếm nhau bấy lâu nay.
Mặc dù tình yêu của họ rát cảm động, nhưng đối với một người luôn truy cầu chân lý như Tần Nhan Kim, cô cảm thấy mình ăn quá nhiều, đến mắc sắp không thể tiêu hóa được nữa rồi!
Lúc ày, từ cầu thang truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, là Quan Vân Tiêu và mọi người đã lên.
Tần Nhan Kim mở cửa phòng, vừa đúng lúc đối diện với họ.
“Bà ấy ngủ rồi, mọi người đừng đánh thức bà ấy.”
“Ngủ rồi sao?”
Quan Vân Tiêu không thể tin nổi.
Trước đây, các bác sĩ tâm lý chỉ có thể dùng liệu pháp tâm lý để giúp bà ấy thư giãn, hoặc phải trói lại. Nếu ông ở đó, ông sẽ dịu dàng ôm bà ấy, bất kể bà ấy có đánh, đạp hay cắn ông thì ông cũng không buông tay.
Chỉ kho tinh thần của bà ấy gần như sụp đổ, không còn cách nào khác, mới phải tiêm thuốc an thần.
Vậy mà Tần Nhan Kim nói rằng bà ấy đã ngủ rồi?
Chưa đầy một phút, cô đã dùng cách gì để khiến Thẩm Thanh Tuệ ngủ?
Dĩ nhiên, lúc này không phải là lúc để nghĩ về điều đó.
Ông lo lắng hỏi: “Tôi có thể nhìn bà ấy chứ? Tôi hứa sẽ không đánh thức bà ấy.”
Tần Nhan Kim không nói gì, chỉ lách người sang một bên.
Khi Quan Vân Tiêu nhìn thấy người vợ đang ngủ yên trên giường, đôi mày giãn ra, như một đứa trẻ ngây thơ, mắt ông rưng rưng.
Nhưng cảm xúc vừa mới dâng trào đã bị câu nói vô tình của con gái cắt ngang.
“Bố, bố khóc à?”
Quan Vân Tiêu vội vàng phủ nhận: “Bố có khóc đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi!”
Quan Minh Châu hít mũi.
“….” Vẫn còn chối, nói cũng chẳng rõ ràng nữa.
Nhìn vợ ngủ bình yên, Quan Vân Tiêu ngồi yên một lúc, sau đó để con gái ở lại trông chừng, còn ông thì muốn hỏi Tần Nhan Kim xem đã có chuyện gì xảy ra.
Hiện tại, ông thực sự đã tin Tần Nhan Kim là người có năng lực, thầm nghĩ muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho vợ mình.
Dưới tầng, ở phòng khách.
“Đại sư, bệnh của vợ tôi, mong đại sư giúp đỡ.” Quan Vân Tiêu cúi sâu người trước Tần Nhan Kim, người đang ngồi trên tế sô pha.
“Chủ tịch Quan yên tâm, lệnh tiểu thư đã mời tôi đến đây là để chữa trị cho vợ của ông. Tuy nhiên, phải nói trước, muốn tôi ra tay thì phải có thù lao.”
Tần Nhan Kim nói điều này không cảm thấy mình kém sang chút nào cả.
Dù cô là đạo sĩ, mặc trang phục tiên phong đạo cốt, nhưng cô vẫn là người, cần ăn, mặc và chỗ ở. Hơn nữa, cô kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, hợp lý và chính đáng, không có gì sai cả.
Quan Vân Tiêu vội vàng cam đoan: “Đại sư đừng lo, chỉ cần đại sư chữa khỏi bệnh cho vợ tôi, dù là bao nhiêu tiền, tôi cũng sẵn sàng chi trả.”
“Được.”
Tần Nhan Kim thích những người nhanh nhẹn như ông.
Nói đến đây, Tần Nhan Kim bình tĩnh nhìn ông: “Ông có biết vợ mình tại sao lại bị trầm cảm không?”
Quan Vân Tiêu theo bản năng đáp: “Không phải là do trầm cảm sau sinh sao?”
Tần Nhan Kim thở dài một tiếng đầy bất lực: “Nói ra thì bà ấy bị như vậy là do ông…”
Cô không hề dấu diếm mà nói ra sự thật, và khi Quan Vân Tiêu nghe những lời cô nói, cả người như rơi xuống hầm băng, thân thể lảo đảo.
Tần Nhan Kim thấy ông cũng là người đáng thương, không tiếp tục kích thích nữa, từ từ chuyền một chút linh khí để cho ông bình tĩnh lại.
“Cả hai vợ chồng ông quá yêu thương nhau, nên đã lãng phí rất nhiều năm. Sau này hãy ghi nhớ, yêu không phải là gánh nặng, mà là trách nhiệm. Những gì ông muốn tốt cho bà ấy, chưa chắc là những gì bà ấy muốn. Có những chuyện nhất định phải nói rõ ra thì mới không để lại tiếc nuối.”
Lúc này, Quan Vân Tiêu đã rơi nước mắt đầy mặt, ông không ngờ rằng, sự giấu diếm của mình lại khiến cho vợ mình chịu đựng nhiều khổ sở như thế.
Tần Nhan Kim nói một câu rất đúng.
“Tôi nghĩ rằng phải đối xử thật tốt với cô ấy, nhưng chưa chắc đó là điều cô ấy muốn.”
Tần Nhan Kim lại nói: “Bà ấy sợ ông tự trách mình, cảm thấy có lỗi, thậm chí là làm tổn thương mình nên mới cố gắng giấu diếm. Sau này, ông nên biết mình nên làm gì và không nên làm gì, đúng không?”
Quan Vân Tiêu lau nước mắt: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ coi bản thân mình là cô ấy để chăm sóc!”
“Ừ, cái này cho ông…”