Diệp Vãn Vãn mỉm cười dịu dàng, nhớ lại chuyện tối qua, bỗng nói: “Cậu đợi tôi một chút.”

Chu Vũ Tinh đứng dưới lầu đợi chưa đến hai phút thì cánh cửa trước mặt mở ra, cô gái vừa rồi trông như áng mây lại xuất hiện, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét cười dịu dàng.

Cô đưa chai sữa tắm cho cậu thiếu niên, lịch sự nói: “Cậu có thể giúp tôi trả cái này cho đội trưởng của các cậu được không?”

Chu Vũ Tinh ngây người nhìn cô, cũng không chú ý lắm đến lời cô nói, theo phản xạ đáp lại một tiếng “Được.”

Mãi sau đó, tới khi anh ấy bình tĩnh lại, nhìn xuống chai sữa tắm trên tay, suýt nữa thì kinh ngạc đến rớt quai hàm.

Thật không thể tin nổi! Đội trưởng của bọn họ, người luôn nổi tiếng là lạnh lùng, chưa bao giờ đến gần bất kỳ cô gái nào, khiến vô số fan nữ phải rơi lệ, vậy mà lại có thể cho người khác mượn đồ dùng cá nhân của mình!

Chu Vũ Tinh nuốt nước bọt, liếc nhìn cái túi đang cầm ở tay kia, nhớ lại lời dặn dò của đội trưởng vào buổi sáng, rồi ngoan ngoãn làm theo.

Anh ấy run run đưa túi đồ cho cô gái, miệng lẩm nhẩm theo câu thoại đã được chuẩn bị sẵn: “Đây... đây là một ít đồ ăn mà fan tặng, nhiều quá nên chúng tôi ăn không hết, cũng không biết cô có thích ăn không...”

Vừa nói, anh ấy vừa âm thầm than thở trong lòng: “Fan tặng gì chứ, toàn là nói dối! Rõ ràng là đội trưởng tự mình đi mua về!”

Rõ ràng là tối qua phải đến ba, bốn giờ sáng mới ngủ, vậy mà sáng sớm đã dậy rồi chạy vào trung tâm thành phố chỉ để mua túi đồ ăn vặt mà bọn họ không ai thích về, còn đặt cho nó cái tên mỹ miều là để xin lỗi hàng xóm bên cạnh.

“Hàng xóm bên cạnh, ai vậy?”

Có người hỏi.

Giọng nói của Nhan Trầm lạnh lùng và nhạt nhẽo: “Diệp Vãn Vãn.”

Người kia ngẩn ra: “Ai?”

Nhan Trầm lười biếng không muốn lặp lại, sau khi đặt túi đồ ăn xuống thì trực tiếp lên lầu ngủ bù, để lại một đám đồng đội vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác đứng đó nhìn nhau.

“Diệp Vãn Vãn mà đội trưởng nói... có phải là Diệp Vãn Vãn mà tôi nghĩ không?”

“Trời ạ!”

Diệp Vãn Vãn là ai?

Đó chính là một ngôi sao lớn!

Hơn nữa, còn là nữ thần trong lòng vô số chàng trai! Một tình đầu quốc dân lừng lẫy! - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

“Đã là việc do đội trưởng giao phó, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi!”

“Biến sang một bên, đội trưởng vừa mới nói với tôi mà!”

Cuối cùng, vài người đã quyết định chơi trò chơi oẳn tù tì để công bằng mà ra quyết định ai sẽ trở thành người may mắn đi mang đồ ăn đến cho nữ thần...

Lúc này, người may mắn cuối cùng được chọn là Chu Vũ Tinh lại nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Liên tưởng đến việc tối qua đội trưởng đã xin chữ ký của cô, còn cho cô mượn đồ dùng cá nhân của mình, rồi sáng nay lại đặc biệt đi mua đồ ăn cho cô...

Một loạt hành động bất thường này khiến anh ấy nảy ra một ý nghĩ nghe có vẻ rất kỳ lạ và vô lý, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì lại rất có khả năng: “Chắc không phải là đội trưởng đang thầm yêu... Diệp Vãn Vãn chứ?!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chu Vũ Tinh lén lút quan sát cô gái trước mặt, gương mặt thuần khiết không son phấn nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người khác phải lóa mắt.

Lông mi dài, đôi mắt cong cong, dường như lúc nào cũng mang theo nụ cười.

So với dáng vẻ trước ống kính thì chẳng khác gì mấy.

... Có lẽ chỉ có cô gái như tiên nữ hạ phàm này mới có thể làm trái tim của người luôn lạnh lùng như không thuộc về thế giới này như Nhan Trầm rung động.

Diệp Vãn Vãn được công nhận là người đẹp tuyệt sắc trong giới giải trí, trong khi Chu Vũ Tinh thì cảm thấy gương mặt của đội trưởng nhà mình cũng không thua kém bất kỳ nam thần nào.

Họ đều như thần tiên, vậy nên, căn bản là người phàm không xứng với họ.

Lúc này, Diệp Vãn Vãn đương nhiên không biết trong lòng cậu thiếu niên này có nhiều suy nghĩ như thế nào, không những ghép đôi cô với đội trưởng nhà mình, mà còn thổi phồng nhan sắc của cả hai lên tận trời.

Cô nhận lấy túi đồ ăn, mỉm cười nói: “Cảm ơn các cậu nhiều nhé.”

Chu Vũ Tinh liên tục nói đừng khách sáo, trong lòng thì vẫn đang suy nghĩ không biết có phải Nhan Trầm thật sự thích Diệp Vãn Vãn hay không…

Anh ấy càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.

Và với tư cách là đàn em, việc giúp đại ca theo đuổi chị dâu là nghĩa vụ không thể chối từ!

Lúc này, cánh cửa nhà Diệp Vãn Vãn vẫn đang mở, Chu Vũ Tinh có thể nhìn thấy trong phòng khách của cô bày biện một đống đồ đạc, nghĩ đến việc nữ thần này vừa mới chuyển đến vào hôm qua, chắc chắn đồ đạc vẫn chưa được dọn dẹp xong.

Xuất phát từ mục đích muốn tạo thêm cơ hội cho đội trưởng, anh ấy chủ động đề nghị: “Cô có cần chúng tôi giúp cô dọn dẹp không? Nhiều đồ như vậy, một mình cô dọn chắc hẳn sẽ rất mệt.”

Diệp Vãn Vãn mỉm cười từ chối ý tốt của anh ấy: “Không sao đâu, không cần đâu, trợ lý của tôi sẽ sớm qua đây.”

Chu Vũ Tinh vẫn chưa từ bỏ: “Không sao đâu, đông người thì nhanh hơn mà.”

Diệp Vãn Vãn đáp: “Thật sự không cần, ý tốt của cậu, tôi xin nhận, không làm phiền các cậu đâu.”

Chu Vũ Tinh tỏ vẻ hơi tiếc nuối: “Vậy thì thôi.”

Sau khi anh ấy rời đi, Diệp Vãn Vãn mang theo túi đồ ăn trở vào nhà. Khi đi ngang qua một chiếc gương, cô bỗng dừng lại.

Cô có một tật xấu là mỗi khi gặp gương hoặc bất cứ thứ gì phản chiếu, đều không thể cưỡng lại việc nhìn vào nó.

Thư Tâm đã phê phán điều này nhiều lần, nhưng Diệp Vãn Vãn luôn phản bác rằng đây là thói quen tự nhiên của mọi cô gái xinh đẹp.

Cô dùng bàn tay còn lại đang rảnh rỗi vén tóc, thưởng thức gương mặt tuyệt đẹp của mình trong gương.

Nhớ lại vẻ mặt buồn bã của cậu thiếu niên lúc nãy, cô không khỏi thở dài và cảm thán gương mặt này của mình thật là tội lỗi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play