Nhìn đường đệ mặt mày xám tro, toàn thân bốc mùi mồ hôi nhưng lại cười toe toét, Địch Hoan nhắm mắt, cảm thấy khó mà nói nổi nên lời. Hắn hít sâu một hơi, thầm nhủ với bản thân —— đây là đường đệ thân sinh, là người thân của mình!
Dù có muốn dạy dỗ cũng phải lôi về nhà, đóng cửa rồi dạy.
Sau khi tự trấn an bản thân, hắn lấy lại vẻ bình tĩnh.
Với phong thái nhã nhặn, hoàn hảo không chê vào đâu được, hắn từ biệt Chử Diệu và Kỳ Thiện. Nếu như bước chân của hắn không quá vội vã, trông như thể có ma quỷ đuổi phía sau, có lẽ sẽ càng hoàn hảo hơn.
Từ xa, Thẩm Đường mơ hồ nghe thấy tiếng Địch Nhạc kêu rên thảm thiết: “Đau quá a huynh, huynh đừng lôi đệ đi, đệ tự đi được mà.”
Địch Hoan thấp giọng quát: “Câm miệng, mất mặt!”
Địch Nhạc lập tức bị câm nín.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play