“Ca ca, hôm qua muội thật sự đã mơ thấy hài tử của mình……”
Từ sau cơn ác giấc mơ đêm qua, Đại vương hậu không thể nào chợp mắt được. Cứ mỗi lần nhắm mắt định thiếp đi một chút, hình ảnh thê thảm của nhi tử lại lởn vởn trước mắt. Bà ta gắng gượng thức đến sáng sớm, vẻ mặt tiều tụy, lập tức tìm đến huynh trưởng để bàn bạc.
Tô Thích Y Lỗ dịu giọng an ủi thân muội tử của mình.
“Đừng khóc nữa, rốt cuộc là mơ thấy gì thì muội cứ từ từ kể lại. Chẳng phải người Trung Nguyên hay nói rằng giấc mơ thường trái ngược với thực tại hay sao, biết đâu đấy lại là điềm lành……” Tô Thích Y Lỗ hết mực yêu thương người muội muội này, bà mà khóc là y như rằng ông ta liền bó tay không làm được gì.
Đại vương hậu đưa tay lau nước mắt.
Gắng gượng nỗi bồn chồn trong lòng mà chậm rãi thuật lại từng chi tiết trong giấc mơ.
Nói ra cũng lạ, dù những giấc mơ trước có đáng sợ đến đâu thì tỉnh dậy là quên sạch, chỉ duy nhất đêm qua, từng chi tiết hiện ra rõ ràng, bà có thể tả hình dáng của Thập nhị vương tử trong giấc mơ đêm qua một cách rành rọt không sót bất kỳ chi tiết nào. Kể xong lại cúi đầu khóc nức nở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT