"Liên quan đến ngôn linh, liên quan đến ngôn linh… Cũng là một chỗ đột phá." Kỳ Thiện cầm tờ giấy trong tay, vừa đi đi lại lại vừa lẩm bẩm: "Ta từng nghe qua những phương pháp bí mật tương tự như thế này, dùng để truyền tin. Nhưng rất hiếm gặp, và người biết cách sử dụng cũng không nhiều.”

“Cao cấp đến vậy luôn hả?”

Thẩm Đường thật sự sững sờ.

Cô chỉ nói bâng quơ, không ngờ thực sự lại có ngôn linh được mã hóa thật.

Kỳ Thiện lập tức vận dụng Văn Tâm, hội tụ Văn khí vào lòng bàn tay, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Thẩm Đường thoáng cảm thấy không khí có chút không ổn.

“Nguyên Lương, có phải ngươi nhạy cảm quá rồi không? Chỉ là một quan nhi trong kỹ viện thôi... Cho dù hắn là đầu bảng dự bị, cũng khó có khả năng tiếp xúc được với loại ngôn linh hiếm thấy như thế này, đúng không? Ngay cả khi có thì thông tin phải quan trọng đến mức nào mới xứng đáng với loại bảo mật cấp cao như vậy?”

Kỳ Thiện đặt tay lên tờ giấy, lòng bàn tay tụ lại Văn khí màu xanh, từ từ cảm nhận, trong khi vẫn để ý trả lời câu hỏi của Thẩm Đường.

“Ngươi nghĩ Hiếu Thành là nơi như thế nào?”

Thẩm Đường thành thật lắc đầu: “Ta không biết.”

Cô quả thực không biết.

Câu hỏi của Kỳ Thiện rõ ràng liên quan đến thời cuộc. Nhưng những gì Thẩm Đường hiểu về thế giới này đều qua lời kể của Kỳ Thiện, các cuộn ngôn linh của hắn, và những gì cô trải nghiệm trên đường đi, mà đó chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới này.

Dù cô có cố gắng tìm hiểu đến đâu, hầu hết những người cô tiếp xúc đều là tầng lớp dưới cùng. Họ thậm chí còn không đủ ăn đủ mặc, chẳng buồn quan tâm đến tên tuổi hay thành tích của các quan viên trong vùng, càng không biết gì về thời thế trong thiên hạ.

Họ chỉ biết rằng cuộc sống này quá khó khăn để mà sống nổi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Câu trả lời của Thẩm Đường không nằm ngoài dự đoán của Kỳ Thiện, hắn không hề tỏ ra thất vọng hay bất ngờ. Nếu đột nhiên Thẩm tiểu lang quân trở nên thông tuệ và biết rõ mọi thứ, hắn còn phải nghi ngờ xem liệu cô có đang "giả heo ăn thịt hổ" hay không. Vì vậy, lần đầu tiên, hắn hé lộ cho cô một chút về cục diện thiên hạ.

Nhưng đây cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.

Hắn nói: “Ta đã từng nói rằng Trịnh Kiều lãnh đạo Canh Quốc, và trong vòng năm năm hắn sẽ tự chuốc lấy diệt vong. Điều đó không chỉ vì tính cách bạo tàn và hành động tàn độc của hắn, mà còn bởi một lý do quan trọng khác — hắn muốn nuôi sói để diệt hổ, nhưng cuối cùng lại là bảo hổ lột da.”

Thẩm Đường vô thức ngồi ngay ngắn lại, chăm chú lắng nghe.

Cô suy nghĩ một lúc rồi đoán ra vài điều.

“Ý ngươi là... Trước đây Tân Quốc là ‘sói’, giờ ‘sói’ đã chết, vậy ‘hổ’ đã trở thành mối họa tâm phúc của Trịnh Kiều? ‘Hổ’ là ai?” Thẩm Đường nhớ lại trong đống sách của Kỳ Thiện có một số bản đồ nhỏ mô tả vị trí của các quốc gia Tây Bắc.

Tân Quốc và Canh Quốc đều nằm ở những vị trí không mấy thuận lợi.

Cả hai đều nằm ở rìa lục địa.

Tuy nhiên, chính điều này giúp họ tránh khỏi những trận chiến khốc liệt ở trung tâm lục địa. So với Canh Quốc, nơi luôn bị các nước láng giềng quấy phá, Tân Quốc có phần khá hơn nhờ dãy núi hiểm trở ở phía Tây Bắc, dễ phòng thủ và khó tấn công.

Kỳ Thiện đáp: “Con ‘hổ’ này chính là Thập Ô.”

Thẩm Đường nhíu mày: “Thập Ô?”

Thập Ô là thế lực của Man tộc ở ngoài dãy núi tiếp giáp với Tân Quốc.

Người Thập Ô tin rằng Kim Ô (mặt trời) đã rơi xuống nơi đó, và họ sinh sống, phát triển tại đó, tự xưng là "Thập Ô" — hậu duệ của mười con Kim Ô. Thẩm Đường nghi ngờ họ đang mơ tưởng quá xa, đến mức dám trèo lên mặt trời mà ăn vạ.

Trước khi sao băng rơi xuống, Thập Ô vốn chẳng có cái tên này. Chỉ sau khi biết được ngôi sao chứa ngôn linh ấy có một truyền thuyết như vậy, họ mới tự nâng mình lên, nhận thần thoại đó làm gốc. Quan trọng là, truyền thuyết này được truyền miệng suốt một hai trăm năm, cuối cùng cũng thực sự được nhiều người tin tưởng.

Người ngoài có tin hay không thì không biết, nhưng người Thập Ô thì chắc chắn tin.

Hậu duệ của Kim Ô, cao quý biết bao!

Thẩm Đường nghĩ ngợi một lúc liền đoán được phần nào sự thật: “Nếu Thập Ô là ‘hổ’... Vậy Trịnh Kiều đánh bại Tân Quốc không phải là do quốc lực Canh Quốc mạnh đến mức đáng sợ, mà là nhờ vào việc tận dụng được thời cơ? Lợi dụng lúc Tân Quốc gặp khó khăn vì thiên tai, chiến tranh và biến động chính trị, hắn đã ngầm liên minh với Thập Ô, để Thập Ô quấy phá, thu hút lực lượng của Tân Quốc, sau đó Canh Quốc mới ra tay đánh úp?”

Tân Quốc vốn đã loạn trong giặc ngoài, lại bị Thập Ô quấy phá ở bên ngoài biên giới, khiến việc phòng bị Canh Quốc lơi lỏng.

Kết cục chính là tình trạng hiện tại.

Kỳ Thiện gật đầu đồng ý.

Thẩm Đường lại hỏi: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Hiếu Thành?”

Hiếu Thành là quận phủ của quận Tứ Bảo, không giáp với dãy núi biên giới, sao lại liên quan đến Thập Ô được?

Kỳ Thiện giải thích: “Bởi vì phụ mẫu của quận thủ quận Tứ Bảo đều là người Thập Ô. Hai người bọn họ không hài lòng với cuộc đấu tranh quyền lực trong bộ tộc, quyết định mang theo con nhỏ rời khỏi quê hương, mai danh ẩn tích và cuối cùng định cư ở Tân Quốc. Mặc dù lớn lên ở Tân Quốc nhưng đứa trẻ đó vẫn luôn khắc khoải về nguồn gốc của mình. Nhờ một cơ hội tình cờ, hắn đã liên lạc với thế lực trong bộ tộc, trở thành một trong những gián điệp của Thập Ô.”

Thẩm Đường nghe mà tròn mắt kinh ngạc, đồng thời tò mò nhìn Kỳ Thiện: “Đây là bí mật liên quan đến tính mạng, vị quận thủ đó giữ kín còn không kịp, sao ngươi lại biết được?”

Đây nào phải kiểu “NPC dẫn đường” bình thường?

Bí mất trên người hắn đúng là như "heo mẹ đeo áo ngực," càng vén lên càng thấy nhiều tầng bí ẩn. Nếu tiếp tục đào sâu, chắc chắn sẽ là một cái hố sâu thăm thẳm.

Thẩm Đường lén quan sát biểu cảm của Kỳ Thiện, thấy hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, cô ngập ngừng một chút rồi nói: “Nếu không tiện nói với ta, vậy thì ta sẽ không hỏi nữa.”

Kỳ Thiện bình tĩnh đáp: “Không phải ta không muốn nói, mà là câu chuyện này dài dòng, không thể giải thích trong chốc lát. Ngươi chỉ cần biết rằng quận thủ quận Tứ Bảo là kẻ hai mặt, chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Bề ngoài thì là kẻ xu nịnh, trung thành với Trịnh Kiều, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để lấy lòng hắn, nhưng trong bóng tối lại làm việc cho Thập Ô.”

Nói đến đây, hắn quay lại chủ đề chính.

“Vị trí của quận Tứ Bảo rất đặc biệt, có thể tiến công, cũng có thể phòng thủ, là quận tiếp giáp giữa Tân Quốc và Canh Quốc, lại là con đường bắt buộc phải đi qua nếu các nước lân cận muốn tiến xuống phía nam. Điều đó có nghĩa là, nếu muốn xâm lược vùng Trung Nguyên của đại lục, phải chiếm giữ được quận Tứ Bảo trước.” ( truyện trên app t.y.t )

Thẩm Đường không khỏi rùng mình.

“Thập Ô có tham vọng lớn đến vậy sao?”

Họ còn chưa vượt qua được những ngọn núi chắn đường mà đã mơ đến chuyện chiếm lĩnh cả vùng Tây Bắc rồi tính toán trước đường đi nước bước luôn rồi sao?

Cũng không hổ danh là kẻ dám mơ tưởng trèo lên mặt trời để "ăn vạ". 

“Họ thực sự dám tham vọng lớn như vậy. Trước kia thì chỉ là giấc mộng hão huyền, nhưng bây giờ—” Kỳ Thiện liếc nhìn Thẩm Đường đang cúi đầu trầm tư, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm: "Chưa chắc đã là không thể. Quốc ấn của Tân Quốc đã mất, Trịnh Kiều lại là kẻ bạo tàn, không thể làm dân chúng yên lòng. Quốc khí và vận khí của quốc tỉ trong tay hắn không đủ để duy trì biên giới với dãy núi phía bên kia. Nếu Thập Ô thực sự tham lam, có thể họ sẽ nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này để vượt qua dãy núi.”

Hiếu Thành chính là quân cờ mà họ đã âm thầm đặt xuống.

Dĩ nhiên, dù Thập Ô không bố trí cạm bẫy ở Hiếu Thành, Kỳ Thiện cũng phải đến đây, một là để báo thù, hai là để sắp đặt thế cờ.

Đời người, nếu sống tầm thường rồi chết trong bất công, vậy có ý nghĩa gì nữa? Cuộc chiến này ai thắng ai thua, ai cười đến cuối cùng, còn chưa biết rõ đâu!

Trong khi hai người đang trò chuyện, trên tờ giấy trắng tinh dần hiện lên một hàng chữ nhạt nhòa—

Tờ giấy này thực sự có vấn đề!

Thẩm Đường đọc: “Nhìn ngang là núi, trông nghiêng thành đồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play