Tín sứ nhìn về phía trị sở quận Lỗ Hạ, vành mắt hoe đỏ.
Miệng thì mắng chửi lũ lưu dân thảo khấu đều là thứ súc sinh.
Tuy rằng loạn thế hiện thời, tình cảnh thê lương như vậy chẳng còn gì lạ lẫm, nhưng thấy tín sứ xúc động như thế, cũng có không ít người bị chạm tới nỗi đau thầm kín trong lòng, nhất thời thổn thức đồng tình. Chỉ đành hóa sự đồng tình thành sức chiến đấu, quay đầu giết thêm vài tên giặc cướp.
Chỉ riêng Thẩm Đường là khẽ thở dài, như muốn nói lại thôi.
Tựa hồ chẳng mấy tán đồng.
Chử Diệu nhận ra chủ công nhà mình có điều khác lạ, bèn thúc ngựa tiến thêm mấy bước, kéo gần khoảng cách, khẽ khàng khuyên nhủ: “Dù mây mù dày đến đâu, cũng sẽ tan trong chốc lát; dẫu mưa lớn có trút ào ào, thì cũng sẽ chẳng kéo dài đến hết ngày. Giặc cướp làm ác, ắt sẽ tự diệt. Đại quân của ta chắc chắn sẽ toàn thắng!”
Thẩm Đường đang ngẩn ngơ suy nghĩ, bị lời của hắn kéo về thực tại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT