Tín sứ nghe vậy, đôi mắt vốn u tối lập tức sáng bừng lên. Tin tức mà Thẩm Đường vừa nói chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim đối với hắn.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, đất Hà Doãn nhỏ, người cũng không nhiều, dù bề ngoài có vẻ sống yên ổn, nhưng nếu móc hết của cải trong nhà ra, e là cũng không đủ cho đám lưu dân thảo khấu ấy ăn được hai bữa. Nhưng nếu Thẩm Đường chủ động liên hệ với ba nhà còn lại, vậy thì khác rồi.
Bốn nhà cộng lại, ít nhất cũng có được hai vạn quân.
Muốn dẹp yên loạn cướp lưu dân thì không thể, nhưng để đánh lui bọn chúng, đuổi khỏi quận Lỗ Hạ thì vẫn rất có khả năng. Tệ nhất cũng có thể tranh thủ thêm thời gian để dân chúng nơi ấy chạy thoát, không đến nỗi bị thảm sát dưới tay lũ giặc.
Tín sứ xúc động đến mức nước mắt rưng rưng, lại hành thêm một cái đại lễ.
“Thẩm quân nhân nghĩa, nguyện mượn binh để chống giặc, cứu vớt vạn dân Lỗ Hạ… Kẻ hèn này thân chẳng có gì, nhưng nếu đời này có cơ hội được nghe theo lệnh Thẩm quân sai khiến, dẫu có tan xương nát thịt cũng không từ…”
Thẩm Đường chưa để hắn nói hết đã vội đỡ hắn dậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT