“Đáng hận! Thật sự quá sức đáng hận!”
Lữ Tuyệt bị hai kẻ kia nói năng đến đúng lý hợp tình, hoàn toàn không chút ăn năn hối lỗi làm cho lửa giận ngùn ngụt dâng lên, như thể mỗi một chữ tuôn ra đều mang theo đuôi lửa cháy rừng rực. Hắn siết chặt chuôi dao phát trong tay, cố gắng kiềm chế cơn thôi thúc muốn chém phăng đầu hai tên kia.
“Ngay cả súc sinh cũng chẳng thèm làm loại chuyện khốn nạn như các ngươi!” Cơn giận dữ hừng hực gần như đốt cháy lý trí của hắn. “Trong mắt các ngươi, mạng của thứ dân không phải là mạng người sao?”
Tên văn sĩ Văn Tâm nửa mùa kia mặt mày xám ngoét.
Gã hận Thẩm Đường, mắng nàng là tặc, mắng mấy người Cố Trì là chó, cũng hận đám thứ dân Phù Cô bỏ đá xuống giếng. Nhưng không có nghĩa là gã không hiểu gì cả. Ít nhất, gã biết rõ hậu quả sau khi khai ra sự thật — không còn đường sống, chắc chắn phải chết!
Dù sao cũng là chết, gã cũng đã liều mạng rồi.
Gã nhổ ra một ngụm máu lẫn nước bọt, vô tình kéo rách vết thương nơi khóe miệng, hàm răng lỏng lẻo lập tức trào ra thêm từng dòng máu tươi tanh ngọt, tràn khắp khoang miệng men theo đầu lưỡi. Vẻ mặt gã lộ rõ khinh thường, nhếch mép cười nhạt: “Mạng thứ dân rẻ rúng thì tính là mạng người gì chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play