Với sự hiểu biết về Thẩm Đường của mình, Kỳ Thiện rất rõ rằng Thẩm tiểu lang quân không phải là kiểu người chịu ngồi yên một chỗ. Lo sợ cô sẽ gây ra chuyện rắc rối, hắn vội vàng giải quyết công việc rồi lập tức quay về. Kết quả là—
Người đâu?
Thẩm tiểu lang quân lớn như vậy, sao tự dưng lại biến mất rồi?
Kỳ Thiện đứng yên tại chỗ, sắc mặt thoáng xanh.
Đang băn khoăn không biết Thẩm Đường bị mẹ mìn bắt đi hay chính cô đi bắt mẹ mìn thì bên tai hắn vang lên một giọng nam trầm lạ lẫm.
“Vị này có phải là Kỳ Thiện, Kỳ lang quân?”
“Chào lão trượng, đúng vậy, tại hạ chính là Kỳ Thiện.”
Kỳ Thiện cố gắng kìm nén sự lo lắng, chắp tay cúi chào người vừa tới.
Hành lễ xong, hắn thẳng lưng lên, âm thầm quan sát người đối diện — tóc hoa râm, dung nhan lộ rõ sự già nua, khuôn mặt phong sương, có lẽ đã ngoài bốn, năm mươi, mặc chiếc áo nâu đã ngả màu, chân mang đôi giày rơm cũ. Những chi tiết này chưa đủ để Kỳ Thiện cảm thấy tò mò, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là phong thái nho nhã, điềm đạm của người này, đôi mắt đen tuyền ấy lại trong trẻo đến không hợp với tuổi tác của ông.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT