“Phiền phức?”
Vừa nghe thấy hai chữ này, tim Lâm Phong lập tức khẽ trùng xuống. Trong đáy mắt nàng hiện lên chút bối rối, dù trong lòng đã rối như tơ vò, nhưng trên mặt nàng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Giọng nói khẽ khàng hỏi han: “Cố tiên sinh, vì sao lại phiền phức? Có… cách nào giải quyết không?”
Đột nhiên sở hữu Đạo Văn Sĩ, đối với nàng chẳng khác nào một viên định tâm hoàn. Bởi vì dù tư chất cuối cùng ra sao, việc nàng có thể ngưng tụ được Văn Tâm gần như đã là điều chắc chắn. Điều này giống như một sự đảm bảo tối thiểu. Nhưng niềm vui còn chưa kịp nếm trải, chỉ một câu nói của Cố Trì đã khiến nàng rối bời, bất an lập tức chiếm lấy tâm trí.
Cố Trì thẳng thắn nói rõ với Lâm Phong: “Trên các ngôi sao băng khắc ngôn linh có vô số nội dung, bao la như biển khói. Thế nhưng, phần lớn đều thất lạc, những gì được lưu truyền bên ngoài vừa ít ỏi vừa vụn vặt. Ngay cả ta cũng chỉ tình cờ đọc được hai đoạn tàn văn trong Tề Dân Yếu Thuật. Tác phẩm này có bao nhiêu chương, toàn văn ra sao, ta đều không biết. Nếu như khả năng của Đạo Văn Sĩ của ngươi phụ thuộc vào toàn văn Tề Dân Yếu Thuật…”
Cho đến nay, các ngôn linh liên quan đến nông nghiệp đều không thể ứng dụng được trên chiến trường, cũng không giúp trị quốc bình thiên hạ, nên không có giá trị nghiên cứu. Văn sĩ Văn Tâm tự nhiên không quan tâm, không ai chú ý, dẫn đến việc ngôn linh về các tác phẩm nông nghiệp rất hiếm khi được lưu truyền.
Những gì cần nói, Cố Trì đã nói xong, Lâm Phong cũng tự hiểu rõ.
Nàng cúi đầu, im lặng vài giây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play