Nhưng lý tưởng luôn tươi đẹp, còn hiện thực thì đầy khắc nghiệt.
Yến An không ngờ rằng trở ngại lớn nhất mà mình gặp phải không đến từ Trịnh Kiều, mà lại là từ đám đình thần dưới trướng hắn ta. Bọn họ liên tục đưa ra đủ loại cản trở.
Lý do thì... buồn cười đến mức khiến người ta cũng phải bật cười——
Có công mới được thưởng!
Họ còn nói, chính vì bách tính lười biếng, không chăm chỉ cày cấy, mới khiến mùa màng thất bát, dẫn đến nộp không đủ điền thuế. Giờ không có lương thực qua mùa đông, ấy là tự họ chuốc họa vào thân. Nếu tính toán cho kỹ, họ không những chẳng có công, mà còn phạm tội! Quốc chủ đã đại xá, không truy cứu trách nhiệm, thế mà Yến An lại muốn phát lương thực cứu trợ cho đám lười biếng đó sao? Vậy thì những bách tính cần cù, tự lực cánh sinh sẽ nghĩ thế nào?
“Có công mà không thưởng, thì cái thiện không được khuyến khích; có tội mà không phạt, thì cái ác sẽ không biết sợ!”
Nghe đề nghị của Yến An, một đình thần bước ra, ánh mắt len lén nhìn sắc mặt Trịnh Kiều. Thấy hắn ta không tỏ vẻ khó chịu, y tiếp tục lớn tiếng hùng hồn: “Những kẻ lười biếng ấy chẳng những không có công mà còn có tội, làm thế này chỉ tổ khuyến khích hành vi xấu xa của bọn chúng! Đến vụ xuân năm sau, những bách tính cần mẫn cũng sẽ vì vậy mà chểnh mảng việc đồng áng!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT