Khi hạ nhân tới báo tin, Ô Nguyên còn thầm nghĩ: “Đúng là hiểu ý nhau.” Những người kia chủ động tìm tới thật sự giúp hắn ta bớt bao nhiêu phiền phức.
Nào ngờ, vừa gặp mặt, hắn ta liền thấy người nào người nấy đều mang bộ dạng khó chịu, hoặc thì mặt mày u ám như vừa mất tổ tiên, hoặc thì lộ rõ vẻ phẫn nộ, không khác gì mộ phần nhà mình bị kẻ khác lật tung.
Thấy vậy, lòng Ô Nguyên không khỏi trầm xuống. Hắn thầm nhủ, rốt cuộc không biết những kẻ này lại đang giở trò gì đây, đồng thời cũng tự chuẩn bị tâm lý trước. Đang định mở miệng chào hỏi vài câu, tiện thể gõ nhẹ để cảnh cáo đừng kiếm chuyện vào lúc này, ý định ấy của hắn còn chưa kịp thành hình, thì đã có người bước ra, nước mắt lưng tròng, vừa uất ức vừa bất bình, lên tiếng kêu oan, nói muốn nhờ quận phủ “cho mượn người.”
Ô Nguyên nhất thời chưa rõ chuyện gì.
Hắn chỉ nghe được hai chữ “mượn người,” bèn đáp: “Mượn người? Các vị cũng biết tình hình hiện tại, quân phản loạn ngoài thành như hổ rình mồi, chúng ta thì như treo đầu dưới lưỡi kiếm, binh lực trong thành không dám lơi là dù chỉ một khắc. Mượn người… không phải ta không muốn, mà thật sự không thể phân bổ nổi…”
Đối phó với kiểu “mượn” ngang ngược của những “con nợ không giữ chữ tín”* này, thì phải dùng đúng cách “gậy ông đập lưng ông” mới là phương pháp tốt nhất. Ô Nguyên lập tức đổi sắc mặt, than ngắn thở dài: “Nói ra thì cũng thật là xấu hổ, đêm qua ta còn nghĩ, liệu có nên mặt dày đi mượn bộ khúc tư thuộc của quý phủ các vị…”
(*Câu gốc ở đây là “lão lại” - mang nghĩa châm biếm hoặc xúc phạm, thường được dùng để chỉ những người không chịu trả nợ, cố tình trốn tránh trách nhiệm tài chính hoặc không giữ lời hứa về nghĩa vụ của mình.)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT