Cũng không phải là do có thành kiến.
Nhưng Trịnh Kiều cùng hai người huynh đệ của hắn ta, kẻ nào cũng như một hố phân, chẳng ai thơm hơn ai. Chúng đánh nhau, người khổ là dân chúng.
Thẩm huynh giúp đỡ hai người huynh đệ kia, như thế còn chẳng phải là tiếp tay cho kẻ ác hay sao!
“Ngây người cái gì thế? Đi mau, đi mau!”
Một tên lính thúc giục Địch Nhạc, dáng vẻ như chỉ cần hắn chậm chạp thêm chút nữa là sẽ bị đá ngay. Địch Nhạc nhe răng cười ngô nghê, gật đầu lia lịa: “Binh gia đừng giận, binh gia đừng giận, ta đi ngay đây!”
Chỉ thấy cổ tay hắn xoay nhẹ, roi chăn bò trong tay khẽ lay động, đàn bò, cừu dừng lại liền ngoan ngoãn đi theo hướng chỉ dẫn.
Địch Nhạc vốn là kiểu người hiếu động, chuyện gì cũng muốn học một chút, về kỹ thuật chăn bò, chăn cừu, quả thật hắn đã học qua không ít, giả làm người chăn bò cũng ra dáng ra hình. Đám lính hoàn toàn không nghi ngờ, coi bọn họ là dân thường, quát tháo sai bảo, nhờ vậy mà hai người bọn họ mới thuận lợi trà trộn vào doanh địa của phản quân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT