Sau khi quận thủ bị giẫm chết, Kỳ Thiện im lặng rất lâu.
Thẩm Đường ngồi xổm bên dòng suối, vừa rửa chân vừa giặt giày.
Lắng nghe tiếng suối chảy róc rách, nàng bất chợt phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Nguyên Lương à, người bạn kia của huynh là người thế nào?”
Kỳ Thiện đáp: “Là một người rất tốt, lòng dạ mềm mỏng, dễ tin người. Hắn thường giúp đỡ người khác đến mức bản thân cũng rơi vào cảnh túng quẫn... Trên đời này, khó mà tìm được người nào tốt hơn hắn. Nhưng đáng tiếc, người tốt lại thường bạc mệnh...”
Trong thoáng chốc, dường như giọng nói của thiếu niên năm xưa vẫn văng vẳng bên tai, âm điệu dịu dàng, mang theo ý cười, trong trẻo dứt khoát, hoàn toàn khác với giọng nói khản đặc, yếu ớt của những ngày đói khát trong bí địa “Thư Sơn.”
【Trên đời có thiện có ác, nhưng xét cho cùng, thiện vẫn nhiều hơn ác. Nếu vì chút kẻ ác mà ta ngoảnh mặt làm ngơ với người tốt đang chịu khổ, vậy thì ta và ác nhân khác gì nhau? Giúp đỡ người khác chỉ để lòng không thẹn, không phải để mong người ta báo đáp. Nếu chỉ vì một lần nghẹn mà cả đời không ăn ngũ cốc nữa thì đúng thật là nực cười!】
【A Khúc, suy nghĩ này của ngươi là không đúng.】

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play