“Ta nghĩ rằng việc ngụy trang của hai ta không còn cần thiết nữa.”
Nhờ vào tài ngụy trang cao tay của Kỳ Bất Thiện, chuyên dùng cho các tình huống giết người cướp của, giờ đây Thẩm Đường và hắn từ một đôi gia tôn biến thành hai tên cường đạo thô kệch, dáng dấp dữ dằn, nhìn qua đã biết không phải người tốt. Thẩm Đường cảm thấy việc này thật chẳng khác nào bịt tai trộm chuông cả.
Kỳ Thiện hỏi: “Tại sao lại không cần?”
Thẩm Đường đưa tay sờ lên bộ râu quai nón rậm rạp trên mặt, lướt qua vết sẹo trên gương mặt, thoáng chút u sầu, nàng thở dài: “Không phải ngụy trang của ngươi không tốt, mà là nếu ta rút kiếm ra, trừ phi Tiếu Phương bị mù, không thì chắc chắn sẽ nhận ra ngay.”
Ai có thể ngờ được quan phủ lại mời hai người bọn họ đến chứ?
Kỳ Thiện hỏi: “Ngươi lo lắng huynh đệ nhà họ Địch sẽ để lộ chuyện?”
Thẩm Đường lắc đầu: “Không, ta không lo lắng điều đó. Thứ ràng buộc chặt chẽ nhất giữa con người là lợi ích. Huynh đệ nhà họ Địch chẳng phải thuộc hạ của quận thủ, cũng không cần phải nghe lệnh, báo cáo về chúng ta thì có được bao nhiêu lợi ích chứ? Điều ta lo là ta đã nợ Tiếu Phương một món nợ khổng lồ, giờ lại thêm một ân tình nữa thì ta đúng là nợ ngập đầu rồi...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play