Cách một lớp không khí, Thẩm Đường vẫn cảm nhận được huyết áp của Kỳ Thiện như đạp chân ga lao vút lên trời mà tăng vọt.
Vậy mà người trong cuộc lại chẳng hề để tâm.
“Gào cái gì mà gào?” Chử Diệu cố nén lại cơn xúc động muốn trợn trắng mắt, đối mặt với Kỳ Thiện như vừa uống phải một thùng thuốc nổ, chỉ cần chạm vào là nổ ngay, hắn lại chẳng tỏ ra chút nao núng nào, thậm chí còn đáp trả lại: “Chỉ có ngươi biết gào à? Dù lão phu già nhưng tai vẫn còn thính lắm, chưa điếc đâu.”
Lửa giận của Kỳ Thiện lại bùng lên một bậc.
“Ngươi nói ngươi…” Hắn giận đến mức tay cũng run lên, run rẩy chỉ vào bộ dạng bẩn thỉu của Thẩm Đường, Lâm Phong cúi đầu rụt cổ, cùng với đám lợn con cùng con lợn đen đang run rẩy vì áp lực của Văn Tâm, càng nhìn càng thấy tức nghẹn: “Cậu ta… Tại sao cậu ta lại thành ra thế này?”
Giờ phút này, Kỳ Thiện cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh.
Hắn mới rời đi năm sáu ngày, chứ có phải năm sáu năm đâu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT