Thị nữ lần lượt mang các dụng cụ vẽ vào phòng.
Ngay cả Địch Hoan cũng không khỏi biến sắc. Hắn trầm mặt, đặt chén rượu xuống, định đứng lên lên tiếng — đây đâu phải là một buổi tiệc vui chơi nhàn nhã, nếu thực sự ngưỡng mộ tài vẽ của Kỳ tiên sinh, hắn ta hoàn toàn có thể chờ yến tiệc kết thúc rồi đích thân mang lễ vật đến xin tranh. Đằng này, đối xử với một văn sĩ như thể là ca kỹ để tiêu khiển, há chẳng phải quá khinh mạn thiếu tôn trọng sao...
Quận thủ đang muốn lấy Kỳ Thiện làm trò vui sao?
Những suy nghĩ này chỉ lẩn quẩn trong đầu hắn, chưa kịp thốt ra lời thì đã bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Kỳ Thiện, bảo hắn đừng can thiệp vào. Địch Hoan do dự một thoáng, rồi bặm môi, uống cạn chén rượu, kiếm cớ bước ra ngoài để hít thở không khí.
Mọi hành động ấy đều không qua khỏi ánh mắt của quận thủ.
Hắn ta thầm cười nhạo: “Người trẻ tuổi quả nhiên là thiếu kiên nhẫn.”
Thấy Kỳ Thiện cầm bút bằng tay phải, tư thế thuần thục tự nhiên, nét bút vững vàng, quận thủ hỏi: “Tiên sinh có biết vẽ bằng tay trái không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play