Không đợi Thẩm Đường trả lời, Kỳ Thiện đã tự lẩm bẩm.
“Thả bọn chúng đi thì không ổn, những tên thổ phỉ này vốn đã không còn đường sống mới phải sa vào kiếp giặc cướp. Thả ra chỉ là để chúng đi lập băng nhóm mới. Còn đám người già yếu, bệnh tật này... Ngay đến thanh niên khỏe mạnh cũng chỉ có mỗi con đường trở thành thổ phỉ thì bọn họ có thể có kết cục tốt được sao?”
Nghe xong câu nói ấy, ngực Thẩm Đường như bị đè nặng, cảm giác khó chịu.
Nàng lên tiếng: “Thả đi là không được.”
Thấy nàng đã đáp lời, Kỳ Thiện lại mỉm cười nói: “Đúng thế, không được. Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Nếu thả bọn thổ phỉ này đi thì sau này dân chúng vô tội bị bọn chúng hại chẳng phải rất đáng thương sao? Vậy... chi bằng đem bán? Ở đây không ít người còn trẻ, khỏe mạnh, có thể bán được chút tiền. Còn những người khác... đành phải bán rẻ.”
Thẩm Đường liếc sang Chử Diệu, lập tức phản đối.
“Không được, không được!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT