Bữa ăn mừng diễn ra tại nhà hàng trên tầng hai của khách sạn.
Lạc Mặc vốn là người chu toàn, nên mọi thứ anh chọn đều không có gì để chê. Anh chưa bao giờ cố ý tiết kiệm tiền cho Lâm Diên – ông chủ đứng sau đội tuyển, đặc biệt là trong mấy chuyện cần mua chuộc lòng người như thế này. Đồ ăn thức uống toàn là loại ngon nhất, cứ như thể anh ta muốn bày luôn một bữa tiệc Mãn Hán toàn lên bàn cho cả đội vậy.
Đương nhiên là các thành viên ai nấy đều ăn uống cực kỳ vui vẻ. Sau chuỗi ngày tập luyện và thi đấu như ma quỷ, đây là quãng nghỉ hiếm hoi trước Vòng Playoff. Tất cả sự căng thẳng đã làm họ ăn uống thiếu thốn trước đó dường như được bù đắp ngay lập tức. Sau một hồi càn quét như thổ phỉ, cả bàn ăn đã sạch bong không còn một mẩu.
Vì đã có quy định cấm rượu bia trên bàn ăn từ trước, nên dù bữa tiệc có hứng khởi đến đâu, cả đội cũng chỉ uống nước ngọt thôi. Nhờ vậy mà không ai bị mất kiểm soát, cuộc vui vẫn giữ được trọn vẹn.
Ăn uống xong xuôi, mọi người lại kéo nhau đi thang máy lên tầng bảy, thẳng tiến đến phòng karaoke của khách sạn. Lúc ăn thì chẳng ai nói gì, nhưng khi vào đến đây, một vài người đã không nhịn được nữa.
Giản Dã bị đẩy ra làm đại diện, e dè lên tiếng: "Huấn luyện viên, cậu xem... từ giờ đến Playoff cũng còn một khoảng thời gian, mọi người khó khăn lắm mới được đi chơi một chuyến, có phải là...?"
Anh chàng chưa kịp nói hết câu, Lâm Diên đã hiểu ý. Cậu bật cười, liếc sang Cảnh Nguyên Châu bên cạnh: "Đội trưởng Cảnh nghĩ sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play