Lâm Diên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này một lúc, rồi cũng nở nụ cười: "Đối diện với một người đàn ông như đội trưởng Cảnh, chắc không mấy ai giữ được bình tĩnh tuyệt đối, đúng không?"
Cảnh Nguyên Châu cười nhạt: "Vậy thì cứ bốc đồng một lần, thỏa mãn chút tò mò của tôi?"
Lâm Diên chớp mắt: "Thật ra cũng không có gì, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy làm huấn luyện viên ở hậu trường hợp với tôi hơn là làm tuyển thủ chuyên nghiệp."
Cảnh Nguyên Châu ngạc nhiên: "Cậu muốn làm huấn luyện viên?"
Hiển nhiên, anh không ngờ Lâm Diên lại có suy nghĩ này.
Phải biết rằng, hầu hết những người làm huấn luyện viên đều do trình độ kỹ năng không đủ đạt tiêu chuẩn thi đấu chuyên nghiệp, hoặc buộc phải chuyển hướng khi đối mặt với việc giải nghệ.
"Thế nào? Làm huấn luyện viên thì có gì không tốt?" Lâm Diên uể oải ngẩng đầu nhìn anh. "Vinh quang trên bục nhận giải tất nhiên rất hấp dẫn, nhưng luôn cần có người đứng phía sau hậu trường, đúng không, Cảnh Thần?"
Tầm quan trọng của huấn luyện viên đối với một câu lạc bộ, không ai hiểu rõ hơn Cảnh Nguyên Châu. Dù gì, sự sụp đổ của BK cũng bắt đầu âm thầm từ lúc đội ngũ huấn luyện không còn theo kịp nhịp độ thi đấu.
Lâm Diên khẽ cười: "Với lại, so với việc tập luyện nhàm chán, tôi thích cái cảm giác điều khiển mọi thứ trong lòng bàn tay hơn."
"Tôi đã nói rồi mà – muốn trở thành người đứng sau anh không phải là lời nói đùa."
Lâm Diên nhẹ nhàng nhún chân, chiếc ghế lập tức xoay trở lại vị trí ban đầu: "Nói đi nói lại, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Đứa trẻ mà tôi nhắm tới, anh thấy thế nào?"
Anh gõ vài cái trên chuột, rồi mở đoạn video thi đấu của cậu tuyển thủ lên.
Cảnh Nguyên Châu liếc qua màn hình, nhận xét một cách khách quan: "Thực lực rất mạnh, nhưng hơi cá nhân."
Từ "cá nhân" trong giới tuyển thủ không hẳn là lời khen.
Nó có thể chỉ năng lực vượt trội, đủ sức gánh cả đội mà không cần đồng đội hỗ trợ. Nhưng đồng thời, nó cũng có thể ám chỉ sự ích kỷ, thiếu hòa nhập với đội và khó phối hợp trong chiến thuật tập thể.
Ngày xưa, Cảnh Nguyên Châu từng bị giới truyền thông eSports mỉa mai là một người "quá mức độc lập".
Năm đó, khi BK vừa tái cơ cấu, các tân binh trong đội không thể theo kịp nhịp độ của anh. Những trận đấu tập thể trở thành một chuỗi thất bại rời rạc, không ai nỡ nhìn thẳng vào kết quả bi đát.
Ai biết chút ít về lịch sử này đều rõ, từ "cá nhân" mang ý nghĩa đặc biệt với Cảnh Nguyên Châu. Nghe anh nói xong, Lâm Diên hài lòng gật đầu, lấy bút ghi chép vào sổ tay: "Titans mà có cùng quan điểm với tôi, đúng là niềm vui ngoài mong đợi."
Cảnh Nguyên Châu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhưng kiểu tuyển thủ như thế chưa chắc đã tốt cho đội."
"Tôi biết." Lâm Diên gõ nhẹ đầu bút xuống bàn, nhìn anh mỉm cười: "Khiến một người chậm lại để đợi đồng đội đôi khi còn khó hơn nâng cao kỹ năng cá nhân. Mà hy sinh như vậy, không phải ai cũng làm được."
Ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh của Lâm Diên khiến Cảnh Nguyên Châu khựng lại đôi chút. Rồi Lâm Diên chậm rãi nói tiếp: "Nếu việc đó khó thế, sao không để đồng đội theo kịp cậu ta?"
Cảnh Nguyên Châu bật cười: "Nói thì dễ."
Anh nhớ khi vừa gia nhập giải đấu, bản thân đã nhanh chóng được đẩy lên vị trí thần tượng. Nhưng trong một đội, không thể tất cả đều là thiên tài. Khi BK như một chú ngựa ô băng băng tiến vào bán kết, sự chênh lệch trình độ trong đội đã lộ rõ. Đồng đội không thể theo kịp anh trong các trận đấu tập thể, khiến BK như một mớ hỗn độn. Sau trận thua đó, người hâm mộ thất vọng rời bỏ, còn truyền thông không ngừng gọi đó là "thảm họa" của mùa giải.
Mặc dù các thành viên trong đội đã nỗ lực hòa hợp, nhưng sự chênh lệch trình độ giữa họ vẫn như một hố sâu khó lấp đầy. Cuối cùng, ban huấn luyện phải quyết định điều chỉnh lối chơi của Cảnh Nguyên Châu để phù hợp với nhịp độ chung của đội.
Từ đó, Titans trên sàn đấu không còn sắc bén như trước.
Nhưng chính vì Cảnh Nguyên Châu trở thành trụ cột vững chắc phía sau, kỷ nguyên thống trị của BK mới thực sự bắt đầu. Những trải nghiệm này khiến anh hiểu rõ, câu nói nhẹ nhàng của Lâm Diên khó khăn đến nhường nào.
Nhưng rõ ràng, Lâm Diên không nghĩ vậy. "Chưa thử sao biết không được?" Lâm Diên lấy ra một biểu mẫu, điền tên "Gloy" vào đó, rồi nhìn anh với nụ cười nửa miệng: "Anh không thấy đứa trẻ này có phong cách giống ai đó sao?"
Cảnh Nguyên Châu trầm ngâm một chút: "Giống tôi."
Dù anh chơi đường trên còn Gloy là mid-laner (đường giữa), nhưng từ cách đánh của cậu nhóc, vẫn có thể nhận ra phần nào dấu ấn của anh.[1] Chính xác hơn, Gloy giống anh thuở mới vào giải – sắc sảo, không khoan nhượng, tựa cơn gió lạnh đầu mùa.
"Không hổ danh là Titans, ánh mắt thật chuẩn. Gloy là fan cuồng số một của anh đấy." Lâm Diên lật sổ tay, xé một trang rồi đưa cho Cảnh Nguyên Châu. "Đã được Cảnh Thần duyệt, coi như vượt qua phỏng vấn. Đây là WeChat của cậu ta, phiền anh thay mặt câu lạc bộ gửi lời mời luôn nhé."
Cảnh Nguyên Châu: "..."
Hóa ra tất cả những vòng vo này đều chỉ để dẫn đến đây?
Anh nhướng mày, giọng lạnh nhạt: "Quả nhiên là Lâm tổng làm ăn khôn khéo, không chỉ kéo tôi từ BK về mà còn tiện thể giải quyết cả khâu tuyển quân?"
Lâm Diên cười vô tư: "Đã đến thì đừng để lãng phí, vật tận dụng đúng lúc mà!"
Cảnh Nguyên Châu không nói gì thêm, chỉ xác nhận lại lần cuối: "Quyết định rồi?"
Lâm Diên với tay lấy một chiếc điện thoại mới: "Thêm bằng điện thoại của câu lạc bộ đi."
[1] "đường trên" thường được gọi là "side lane". Đây là các đường bên cạnh trên bản đồ trong nhiều trò chơi MOBA (như Liên Minh Huyền Thoại hay Dota 2), tương ứng với top lane (đường trên) và bot lane (đường dưới).