Diệp Phàm đi theo Ngao Tiểu No tới trước một ngọn núi lớn, Diệp Phàm nhìn thanh sơn trước mặt, hoài nghi hỏi: “Đây là pháp bảo mà ngươi nói?”
Ngao Tiểu No gật đầu: “Phải, đây là pháp bảo mà ta nói.”
“Trông không khác gì một ngọn núi bình thường mà!”
Ngao Tiểu No gật đầu: “Đúng vậy, một món pháp bảo tốt là phải biết tự che giấu đi hào quang của mình, món pháp bảo này chính là đại ẩn núi rừng.”
Diệp Phàm khoanh tay gật gù, làm như có thật: “Ngươi nói đúng, kể cả là tu sĩ ưu tú hay là pháp bảo ưu tú cũng đều phải biết cách khiêm tốn, ta am hiểu nhất là im lặng phát đại tài.”
Ngao Tiểu No liên tục gật đầu:Đúng vậy! Đúng vậy!ão đại, ngài khiêm tốn nhất, trên đời này không tìm được ai càng khiêm tốn hơn ngài, ngài chính là vua khiêm tốn.”
Ngao Tiểu No âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Cái tên khoác lác Diệp Phàm này dám có nói cái gì mà khi tốn, thật biết xấu hổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play