“Ồ? Không làm được gì sao? Hạ Vãn, ngươi vừa trở thành đệ tử nội môn đã gấp gáp cắt đứt quan hệ với ta à?”
“Cũng đúng, trở thành đệ tử nội môn rồi, tất nhiên ngươi không coi trọng ta nữa. Có thứ gì đó, thà tặng cho người ngoài, cũng không muốn tặng cho thanh mai trúc mã.”
Hạ Vãn hiểu rằng hắn đang nói về viên Tịch Hỏa Châu, nàng giận dữ lên tiếng: “Viên châu đó là của ta, ta muốn tặng ai thì tặng!”
Chu Lục Lục thấy chuyện có liên quan tới mình, căng tai lên nghe ngóng.
“Ồ? Là của ngươi? Đừng mơ! Ngươi là của ta, đồ của ngươi dĩ nhiên cũng là của ta!”
“Để ta nói cho ngươi biết, muốn thoát khỏi ta sao? Đừng có mơ tưởng!”
Chu Lục Lục bỗng nhiên hiểu ra.
【Chuyện này… Chẳng lẽ đây là tên tiểu nhân đã tặng Tịch Hỏa Châu cho nữ chính Tô Ngọc Như? Vì ta xuất hiện, Tịch Hỏa Châu đã thuộc về ta, nên giờ hắn mới tức giận như vậy.】
Chu Lục Lục càng xem càng chăm chú.
Nam nhân vừa nói vừa mạnh mẽ kéo Hạ Vãn.
Hạ Vãn bấm khẩu quyết, phóng ra vài quả cầu lửa, nhưng đều bị nam nhân hóa giải từng cái một, rõ ràng tu vi của nàng không bằng hắn.
“Ngươi mới chỉ Luyện Khí trung kỳ, còn ta đã đạt Trúc Cơ rồi, ngươi không làm gì được ta đâu. Ta khuyên ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn, nếu không, ta lỡ tay làm ngươi bị thương thì không hay ho.”
Hắn vừa nói, vừa cúi xuống định xé rách y phục của Hạ Vãn.
“Á, cứu ta với!” Hạ Vãn hét lên, tay chân vùng vẫy không ngừng, khiến nam nhân bị thương vài chỗ.
Thấy gương mặt mình bị cào xước, hắn nổi giận, tát Hạ Vãn một cái.
“Bốp~!”
“Tiện nhân! Còn dám động đậy, ta giết ngươi!”
Nam nhân nói xong, lại định ra tay đánh nàng.
Chu Lục Lục thấy vậy, lòng nóng như lửa đốt.
Tên nam nhân đã đạt Trúc Cơ sơ kỳ, còn tu vi của nàng hiện tại không thể chịu nổi một chưởng của hắn, chưa kể những thuật pháp mà nàng học được không tới mười loại, làm sao đấu lại? (APP TYT)
Hay là… Dùng phù truyền tống để đưa sư tỷ chạy trốn?
Nhìn y phục của Hạ Vãn bị tên cầm thú xé từng mảnh, Chu Lục Lục không do dự nữa, nàng dồn hết linh lực, lao thẳng về phía hắn.
“Vút~ Bịch~!”
Một cú trượt người khiến nam nhân ngã xuống đất, nàng cũng ngã nhào theo.
Hạ Vãn thấy rõ người tới, liền kinh hô: “Tiểu… Tiểu sư muội!”
Chu Lục Lục từ dưới đất đứng dậy, lắc đầu, mỉm cười với Hạ Vãn: “Sư tỷ, là ta đây, tỷ không sao chứ?”
Hạ Vãn cay đắng lắc đầu, vội vàng chạy tới đỡ Chu Lục Lục dậy.
Lúc này, tên nam nhân bị húc ngã đã kịp hoàn hồn, hắn đứng lên.
Ban đầu, hắn còn tưởng có cao thủ nào tới, bèn cảnh giác, nhưng nhìn lại chỉ là một tiểu nha đầu, hắn liền cười khinh bỉ: “Ha ha ha, ta tưởng là ai ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một nha đầu miệng còn hôi sữa!”
Hạ Vãn kéo Chu Lục Lục ra sau mình: “Quan Tu Vĩ, ta khuyên ngươi tốt nhất là cút đi ngay, nếu làm hại tới muội ấy, ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ đền!”
Chu Lục Lục nghe thấy tên của nam nhân, liền xác định hắn chính là tiểu nhân bám theo nữ chính Tô Ngọc Như.
【Ta nói rồi, cái tên này ghê tởm quá, hóa ra thật sự là tiểu nhân của nữ chính Tô Ngọc Như! Vậy sư tỷ đây, chính là người bị ép buộc, bị tổn thương, bị thao túng, và cuối cùng bị nhốt trong phòng để trở thành cỗ máy luyện đan cho nữ chính, Hạ Vãn sao?】
Hạ Vãn nghe được Chu Lục Lục nói ra tên của mình, có chút kinh ngạc.
Nàng quay đầu lại, thấy Chu Lục Lục đang nhìn mình với ánh mắt đầy thương cảm.
【Hạ Vãn sư tỷ, hóa ra tỷ chính là người bị giam cầm, bị lợi dụng, cuối cùng khi không còn giá trị, lại bị Quan Tu Vĩ đẩy vào lò luyện đan đó!】
Hạ Vãn hướng mắt về khuôn miệng không hề cử động của Chu Lục Lục, nàng nghi hoặc.
【Tiểu sư muội không nói chuyện, cũng không dùng phù truyền âm, đây là… Suy nghĩ của muội ấy sao?】
【Vậy những điều muội ấy nói… Chẳng lẽ sau này đều sẽ xảy ra...】
Nghĩ đến việc bị Quan Tu Vĩ giam cầm, hàng ngày phải luyện đan cho người khác, cuối cùng còn bị ném vào lò luyện đan mà chết, Hạ Vãn nhìn Quan Tu Vĩ với ánh mắt thêm phần căm hận.
Quan Tu Vĩ đang nheo mắt, liếc nhìn Chu Lục Lục một lượt từ đầu đến chân.
“Chậc chậc? Một trăm cái mạng cũng không đủ đền, mạng của nha đầu này giá trị đến vậy sao?”
Chu Lục Lục vừa rồi dùng hết linh lực để húc ngã Quan Tu Vĩ, giờ đây cơ thể đã kiệt sức, nàng lặng lẽ lấy ra một viên bổ linh đan từ không gian, bỏ vào miệng.
【Chết tiệt thật, đừng coi thường ta như đứa miệng còn hôi sữa! Đợi tu vi ta tăng lên, việc đầu tiên là đập gãy cái chân chó của ngươi! Không, cả “Ba cái chân” đều phải đập gãy, để ngươi suốt đời không thể làm người được nữa! Xem ngươi còn dám bắt nạt Hạ Vãn sư tỷ không!】
Hạ Vãn biết Chu Lục Lục vẫn không quên bảo vệ mình, càng thêm yêu mến tiểu sư muội này.
Chu Lục Lục trong lòng mắng chửi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, giả vờ lạnh lùng: “Ngươi biết tông chủ vừa nhận một tiểu đồ đệ chứ?”
Quan Tu Vĩ nghe Chu Lục Lục nói, thoáng chút bối rối, nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh: “Ý ngươi là, ngươi chính là tiểu đồ đệ đó?”
Chu Lục Lục kéo Hạ Vãn ra sau mình, tỏ vẻ che chắn bảo vệ sư tỷ.
Hạ Vãn thấy vậy, cảm kích hướng ánh mắt về phía Chu Lục Lục đằng trước.
“Đúng! Vì vậy ta khuyên ngươi mau cút, nếu không, ta sẽ truyền âm gọi sư phụ đến xử lý ngươi!”
Quan Tu Vĩ siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm: “Nếu ngươi có thể gọi thì sớm đã làm rồi, cần gì đợi đến lúc này?”
Chu Lục Lục thấy Quan Tu Vĩ không tin, liền từ không gian lấy ra một tấm truyền âm phù.
“Ta đếm đến ba. Một, hai…”
Quan Tu Vĩ nhìn tấm truyền âm phù trên tay Lục Lục, lập tức không còn thái độ kiêu căng nữa.
“Thì ra là tiểu sư muội thật, thứ lỗi cho ta khi nãy đã mạo phạm. Ngươi đừng giận, vừa rồi ta chỉ đùa giỡn với vị hôn thê của ta thôi, ta sẽ đi ngay, ta đi ngay!”
Quan Tu Vĩ không cam lòng liếc nhìn Hạ Vãn một cái, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Vãn thấy Quan Tu Vĩ rời đi, toàn thân đang gồng lên cũng thả lỏng phần nào, nàng ngồi bệt xuống đất, không còn sức lực.
“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
Chu Lục Lục cẩn thận giúp Hạ Vãn chỉnh lại y phục, nhìn trên gương mặt trắng nõn của nàng xuất hiện một dấu tay, lo lắng hỏi.
【Chết tiệt, cái tát này chắc chắn rất đau, đợi khi tu vi ta cao hơn, ta sẽ đánh sưng cái bản mặt heo của hắn cho xem!】
Hạ Vãn lại nghe được suy nghĩ của Chu Lục Lục, nàng mỉm cười dịu dàng: “Ta không sao, tiểu sư muội, vừa rồi xin đa tạ muội!”
“Sư tỷ không cần khách sáo, ta còn phải cảm ơn tỷ vì đã tặng viên Tịch Hỏa Châu đó, nó thực sự rất có ích cho ta.”
Chu Lục Lục đỡ Hạ Vãn đứng dậy, cẩn thận phủi bụi trên y phục của nàng.
Hạ Vãn định thần lại, nhẹ nhàng mỉm cười với Chu Lục Lục: “Tiểu sư muội đúng là có trí nhớ tốt, chỉ gặp một lần đã nhớ được ta rồi.”
CSư tỷ, tỷ là người dịu dàng nhất và có nước da trắng trẻo nhất trong số các sư tỷ ta gặp, ta không muốn nhớ cũng khó!” Chu Lục Lục cười nói, khiến bầu không khí vui vẻ hơn.
“Tiểu sư muội đúng là có trí nhớ tốt.” Hạ Vãn đưa tay xoa đầu Chu Lục Lục.
Chu Lục Lục thấy Hạ Vãn đã bình tĩnh lại, lúc này mới giả vờ hỏi: “Sư tỷ, tên Quan Tu Vĩ đó là người thế nào vậy?”