Sau đó, phần phỏng vấn trước giải lại chiếu thêm một vài đội, nhưng Hạ Vãn và các đồng đội không mấy để ý, chỉ đến khi màn hình hiện lên đội SUN, họ mới không hẹn mà cùng nở một nụ cười.
Cười cho ai, có lẽ là cho chính họ, cho người hâm mộ, cho khán giả, hoặc cũng có thể cho Tạ Thiên, người đang ngồi ở hậu trường, âm thầm nắm chặt tay cổ vũ, cậu thiếu niên đã không ngừng trưởng thành qua từng ngày.
Luôn có những người đến với mục tiêu, học hỏi rồi rời đi. So với việc bản thân giành cúp trên sân, những người anh được gọi là “tiền bối” này còn mong chờ chiến đội sẽ xuất hiện một “chiến thần” thế hệ mới.
Và không còn nghi ngờ gì nữa, cậu bé Tạ Thiên mỗi ngày đều kiên trì luyện tập, dành tất cả thời gian cho giải đấu chuyên nghiệp, chính là người có khả năng ấy.
Trước khi đeo tai nghe cách âm, Dư Cứu cười bảo: “Phải chơi tốt nhé, không thì Tiểu Thiên lại bị đám mù lòa trên mạng chê bai.”
Vương Lục Lục cười khẩy: “Hừ, chả có chút thực lực nào mà dám trốn sau internet để chê bai, đồ rác rưởi, đến cả xách giày cho Tiểu Thiên nhà mình cũng không xứng!”
Giả Thành nghe vậy liếc nhìn cậu một cái: “Có quay video đó, cậu liệu liệu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play