Chỉ cần không tự làm mình khổ, khiến bản thân bệnh tật đầy người, bà Pomfrey vẫn là người rất dễ nói chuyện.
Mavis đang trải ga giường, nhanh chóng bắt chuyện với bà, tiện thể giải thích rằng cô không phải không biết quý trọng sức khỏe, chỉ là trước đây chưa bao giờ được ăn nhiều đồ ngon như vậy, nên không kiềm chế được [và rồi thảm hại như một người thích mua sắm vô độ].
Bà Pomfrey vô cùng thông cảm, lập tức nói: “Ta nên kiểm tra sức khỏe cho trò.”
“Có thể sao?” Mavis không chờ đợi được, liền nói ra nỗi lo lắng của mình: “Con luôn cảm thấy ma lực của mình rất yếu, hơn nữa chưa bao giờ trải qua việc bùng nổ ma lực cả.”
Giáng sinh không có nhiều việc phải làm, bà Pomfrey vốn rảnh rỗi và cũng rất quan tâm đến học sinh, nên ngay lập tức vung đũa phép, thực hiện nhiều phép kiểm tra trên người Mavis.
Mavis hồi hộp và lo sợ chờ kết quả, y như lần kiểm tra sức khỏe sau những đêm thức khuya.
Bà Pomfrey nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra — nói thêm một câu, ngoài giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, năng lực của các giáo sư khác ở Hogwarts thực sự không cần phải bàn cãi — bà nói với Mavis: “Sức khỏe của trò rất tệ, e rằng ma lực đều đã dùng để nuôi dưỡng sự phát triển của cơ thể.”
Mavis yếu ớt hỏi: “Vậy con còn cơ hội không ạ?”
“Đừng lo lắng.” Bà Pomfrey đáp, “Giai đoạn phát triển ma lực quan trọng nhất của pháp sư là thời niên thiếu, chỉ cần trò chú ý đến sức khỏe trong khoảng thời gian này là được. Tuy nhiên...”
Bà đột nhiên nhíu mày, khiến Mavis cũng căng thẳng: “Tuy nhiên sao?”
Bà Pomfrey nói: “Trò bị cảm rồi.” Bà lấy ra một lọ thuốc bổ, không để Mavis phản đối, ra lệnh: “Uống nó rồi lập tức về nghỉ ngơi.”
Mavis thở phào nhẹ nhõm. Cô còn tưởng sinh lực của mình đã bị rút hết. Nhanh chóng uống thuốc rồi chạy về phòng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Sau khi uống thuốc, tai của cô bắt đầu bốc khói, và cô biến thành một ống khói di động khi trở lại ký túc xá, nằm phịch xuống giường.
Thông thường, ký túc xá Hufflepuff luôn ồn ào vì các cô gái ríu rít trò chuyện, rất náo nhiệt. Nhưng lúc này, Mavis nằm một mình trên giường, không nghe thấy tiếng động nào dù không cần dùng bùa tĩnh lặng, và cô cảm thấy khá lạ lẫm.
Cô đành tìm đại một việc gì đó để suy nghĩ lung tung.
Sau một ngày nghỉ ngơi, ma lực có chút hồi phục. Cô thử nhớ lại cảm giác trong giấc mơ, rồi chĩa đũa phép vào sợi tóc rơi trên giường.
Thuật Biến hình.
Sợi tóc khẽ lóe lên, rồi biến thành một sợi len mềm mại.
Không ngờ lại thành công thật.
Lớp học bổ trợ quả không uổng công. Cô sờ sợi dây chuyền bạc đeo trên cổ, chợt không biết liệu mình đã có được bàn tay vàng, hay sắp trở thành một Ginny khác (hoặc là người trước?).
Nhưng phải thừa nhận rằng, cảm giác này khiến cô hoàn toàn hiểu được Ginny.
Không phải là ngu ngốc, cũng không phải là dại dột, mà chỉ là khi kỳ ngộ xuất hiện, con người luôn không thể kiềm chế mà nghĩ rằng mình chính là người đặc biệt nhất.
Tại sao nhân vật chính không thể là tôi?
---
Cùng lúc đó, tại văn phòng hiệu trưởng.
Dumbledore đặt bút lông xuống, nhét lá thư vào phong bì, dùng sáp niêm phong rồi đưa cho con cú mèo đang đợi. Sau đó, như thể nhớ ra điều gì, ông bỗng hỏi chiếc mũ Phân Loại: “Bài hát sáng nay hình như tôi chưa nghe bao giờ?”
Mũ Phân Loại là một vật phẩm ma thuật có trí tuệ. Bình thường nó không có sở thích gì, nhưng mỗi dịp lễ, nó lại biểu diễn những bài hát do chính nó sáng tác. ( truyện trên app T•Y•T )
Tối qua, vào đêm Giáng sinh, nó đã hát một bài “Giáng sinh ở Hogwarts”, và rời đi với vẻ hài lòng sau khi được Dumbledore khen ngợi.
Thế nhưng, sáng nay khi trời còn tờ mờ, Dumbledore đã nghe thấy một bài hát mới trong phòng ngủ của mình.
Lời bài hát như sau:
"Hơn một ngàn năm trước, có bốn phù thủy vĩ đại
Họ băng qua vùng đất hoang rộng lớn
Họ đi qua những khu rừng đầy gai
Họ vượt qua những hồ nước nguy hiểm
Họ đến vùng đất cao này
Xây dựng nên Hogwarts vĩ đại
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Hogwarts chào đón từng lứa học sinh mới
Tiễn từng lứa học sinh tốt nghiệp
Họ có thể trở thành những pháp sư vĩ đại
Hoặc những nhà giả kim danh tiếng
Hoặc những ác ma khủng khiếp
Nhưng tất cả họ đều thuộc về Hogwarts
Lâu đài nhớ về quá khứ xa xăm
Lâu đài nhìn về tương lai sắp đến
Lâu đài biết tất cả
Lâu đài ở ngay đây
Những người Gryffindor dũng cảm, những người Ravenclaw thông thái
Những người Hufflepuff chính trực, những người Slytherin khôn ngoan
Dù bạn đến từ nhà nào
Bạn cũng thuộc về Hogwarts
Nếu bạn yêu mến vùng đất này
Nếu bạn khao khát lâu đài này
Có thể, có thể
Bạn sẽ nhận được báu vật quý giá nhất của Hogwarts."
Dumbledore thấy rất thú vị, rõ ràng bài hát này đang ám chỉ điều gì đó. Nhưng sau khi hát xong, chiếc mũ Phân Loại đã chìm vào giấc ngủ, như thể nó chỉ muốn hát hết mình, rồi kết thúc.
Ông rất tò mò đã có chuyện gì xảy ra.
“Phù thủy đến Hogwarts để tìm kiếm giấc mơ của họ.” Chiếc mũ Phân Loại đáp bằng giọng ngân nga, “Ông đã tìm thấy điều mình muốn, người khác cũng vậy, và hôm nay, lại có người nhận được món quà của mình.”
Dumbledore gật đầu, cười nói: “Có vẻ chưa đến lúc hé lộ sự thật.”
Chiếc mũ Phân Loại đáp: “Hogwarts là nơi kỳ tích được sinh ra.”