Thấy vẻ mặt cún con cầu khen thưởng của Bạch Lạc, Cố Cảnh Thừa dù muốn giữ vẻ mặt lạnh lùng cũng không được.
Cuối cùng, anh nói một câu: “Rất tốt.”
“Vậy anh có vui không?”
Cố Cảnh Thừa tiếp tục miễn cưỡng: “Vui.”
Vui cái rắm.
Mèo trắng nhỏ vì người khác mà hao hết sức lực, còn ngây ngốc cười nữa chứ, xem ra đầu óc đúng là không được tốt cho lắm.
Sau này phải bảo vệ mèo trắng nhỏ nhiều hơn mới được.
“Vậy sao anh không cười?”
Cái thẻ ăn dài hạn này cười lên đẹp như vậy, cậu rất muốn nhìn anh cười mà.
Cố Cảnh Thừa: “...”
Cố Cảnh Thừa cũng không biết mình sao nữa, đối diện với đôi mắt xanh trong veo xinh đẹp này, anh thế nào cũng không thể nói ra lời từ chối.
Cuối cùng anh thật sự khẽ cười một tiếng, hàm răng trắng đều tăm tắp vô cùng sáng ngời.
Bạch Lạc lúc này mới hài lòng, cậu cười càng thêm rạng rỡ, còn xoa xoa cái bụng lép xẹp của mình.
“Đói quá, tôi muốn ăn kẹo mút.”
Đây là muốn phần thưởng rồi.
“Hôm nay không mang kẹo.”
Bạch Lạc thất vọng vô cùng, hàng lông mày nhướng lên rũ xuống, khuôn mặt tinh xảo càng thêm ủ rũ.
“Đói mà chỉ ăn kẹo thì không được, dẫn em đi ăn cơm thôi.”
Đôi mắt xanh của Bạch Lạc sáng lên: “Anh làm sao?”
Cố Cảnh Thừa vốn định dẫn cậu đi ăn ở nhà ăn, không ngờ cậu lại hỏi như vậy.
“Em muốn ăn cơm tôi nấu?”
Mèo trắng nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn mấy lần: “Không được sao?”
Cái thẻ ăn dài hạn này chính là phải bao ăn cho cậu mà.
“Được, hôm nay tâm trạng ông đây tốt, làm cho em.”
Dù sao cậu cũng muốn ăn đồ anh làm, xem như cậu ngoan ngoãn, giúp anh nhiều việc như vậy, tự mình làm cho cậu một bữa cơm cũng không có gì.
Bạch Lạc ngoan ngoãn để Cố Cảnh Thừa nắm tay dẫn đi, những người bên nhà họ Tô đều ngây người nhìn.
Má ơi, vừa nãy cái người nói xuống bếp cho người khác ăn chính là sát thần Cố Cảnh Thừa thật sao?
Chẳng lẽ bị người khác chiếm xác rồi?
"Ư... đừng đi, vết thương của tôi mới chữa được một nửa thôi mà." Người đội viên cuối cùng nhỏ giọng kêu la.
Một người khác an ủi anh ta: “Cậu cứ nhịn đi. Trước đây Cố Cảnh Thừa đã là người mạnh nhất ở đây rồi. Nghe nói sau trận chiến ở Tứ Thanh Sơn, anh ta đã lên tới cấp năm, ngay cả Thời Uyên cũng bị anh ta đánh cho thảm bại bỏ chạy, cái sát thần này bây giờ đúng là vô địch thiên hạ rồi.”
Một người khác vẻ mặt lo lắng: “Phó chỉ huy quan và Thẩm Khinh Chu đều phục vụ cho tổng chỉ huy quan, sau này chắc sẽ không đánh nhau đâu nhỉ, chúng ta sẽ không phải đối đầu với Cố Cảnh Thừa đâu đúng không?”
Những người có mặt đều khẽ run rẩy.
Nếu thật sự đánh nhau, những người cấp ba như bọn họ, chỉ có nước bị Cố Cảnh Thừa cấp năm đè ra mà nghiền nát thôi.
Cố Cảnh Thừa đưa Bạch Lạc về phòng mình.
“Ngồi đi.”
“Vâng.”
Bạch Lạc ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, vừa xoay đầu nhỏ quan sát căn phòng của anh.
Nơi này tuy là một phòng ngủ, nhưng có nhà vệ sinh và bếp riêng, đồ đạc không nhiều, rất sạch sẽ và gọn gàng.
"Em muốn ăn gì?" Cố Cảnh Thừa vừa cầm điện thoại bàn lên vừa hỏi.
“Gì cũng được ạ.”
“Sao trả lời như con gái vậy. Thôi được, anh xem rồi làm.”
“Vâng ạ.”
Cố Cảnh Thừa nghĩ mèo đều thích ăn cá, liền bảo người mang cá tươi và gia vị đến, làm một con cá hấp, còn làm thêm hai món mặn và hai món chay.
Một tiếng sau, Bạch Lạc nhìn mâm cơm, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
“Thơm quá.”
“Đương nhiên rồi, hồi đó mẹ tôi thích nhất món tôi làm đấy. Nào, mau ăn thôi.”
“Vâng vâng.”
Bạch Lạc cầm đũa định gắp cá, nhưng thế nào cũng không gắp được, thế là có chút tủi thân lại có chút sốt ruột nhìn Cố Cảnh Thừa.
“Tôi không biết dùng cái này.”
Cố Cảnh Thừa: “... Thấy rồi.”
Cố Cảnh Thừa tặc lưỡi một tiếng, vươn tay nâng cằm gầy gò của mèo trắng nhỏ lên, nhìn trái nhìn phải.
“Vậy mà đến đũa cũng không biết dùng, còn có đôi mắt xanh nữa, em không phải là người nước ngoài đấy chứ. Không đúng, em rõ ràng là dáng vẻ người phương Đông, tóc đen nữa, con lai?”
Bạch Lạc bị anh nhìn đến nóng cả mặt, nhưng không hề ghét anh như vậy, cũng không ngăn cản.
“Không nhớ nữa.”
“À đúng rồi, em mất trí nhớ. Đã mất trí nhớ rồi, sao nhớ được tên mình.”
"Lúc anh hỏi em, trong đầu em liền xuất hiện cái tên Bạch Lạc này." Bạch Lạc ngoan ngoãn khai thật.
Ánh mắt cậu quá trong veo thuần khiết, hoàn toàn không giống nói dối.
Cố Cảnh Thừa không xoắn xuýt vấn đề này nữa, buông cậu ra, ngồi trở lại ghế, cầm đũa lên: “Làm theo tôi.”
“Vâng.”
Khả năng học tập của Bạch Lạc cực kỳ mạnh, học theo mấy lần đã có dáng vẻ, có thể gắp được mấy món đơn giản rồi.
Ăn được nửa bữa, cửa phòng bị gõ.
Cố Cảnh Thừa đi mở cửa.
Ngoài cửa là thư ký của phó chỉ huy quan Tô Quốc Hào.
“Đội trưởng Cố, phó chỉ huy quan bảo tôi đến đưa người chữa trị về.”
Cố Cảnh Thừa cảm thấy cách dùng từ của đối phương rất buồn cười.
Anh khoanh tay trước ngực: “Cậu ấy đã về chỗ tôi rồi, còn về đâu nữa?”
Thư ký lập tức đổi giọng: “Phó chỉ huy quan bảo người chữa trị qua đó, bên chúng tôi còn rất nhiều người bị thương cần dùng đến người chữa trị.”
Cố Cảnh Thừa cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén khiến người ta lạnh sống lưng.
“Dùng người của tôi đến sắp ngất xỉu rồi, đến một ngụm nước cũng không cho uống, vậy mà còn dám đến đòi người.”
Thư ký: “... Người chữa trị không hề nói muốn gì.”
“Người tôi tuyệt đối không giao cho các người nữa, các người có bản lĩnh thì tự đi tìm người chữa trị khác đi.”
Người chữa trị cực kỳ hiếm hoi, nếu có thể tùy tiện tìm được, Hoàn Giám cũng đã không đến bây giờ vẫn chưa có người chữa trị của riêng mình rồi.
Bạch Lạc bây giờ còn quý hơn cả gấu trúc.
Cố Cảnh Thừa muốn đóng cửa lại, thư ký đẩy cửa, vẻ mặt rất khó xử.
“Đội trưởng Cố, người chữa trị tùy ý chúng tôi sử dụng, đây là mệnh lệnh của tổng chỉ huy quan.”
“Cậu ta là người của tôi, lệnh của ông trời cũng vô dụng.”
Cố Cảnh Thừa dùng sức đóng cửa lại, quay người vào nhà tiếp tục ăn cơm với Bạch Lạc.
Bạch Lạc trước đó còn nghi ngờ, bây giờ thì chắc chắn rồi.
Cái thẻ ăn dài hạn này thật sự không thích cậu chữa trị cho những người đó.
“Anh không thích họ sao?”
“Ừ, không thích.”
Thật ra, điều anh không thích hơn là mèo trắng nhỏ không để ý đến cơ thể mình, càng chữa trị cho nhiều người thì càng hao tổn nhiều năng lượng, năng lượng của người chữa trị là có hạn, điều này không tốt cho cơ thể cậu.
Mèo trắng nhỏ lập tức đồng thanh: “Vậy em cũng không thích họ, sau này không chữa trị cho họ nữa.”
Cố Cảnh Thừa hài lòng cười.
Bây giờ thật sự có một cảm giác vật nhỏ trước mắt là đồ vật độc nhất vô nhị thuộc về riêng mình.
Nuôi một con mèo nhỏ, cảm giác cũng không tệ nhỉ.
Cố Cảnh Thừa không tự chủ được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Tiểu Bạch Miêu: “Ngoan lắm.”
Bạch Lạc cười cọ cọ vào bàn tay to lớn của anh.
Sau khi ăn cơm vui vẻ, Cố Cảnh Thừa gọi người đến dọn dẹp bát đũa, quay đầu lại phát hiện Bạch Lạc đang cuộn tròn ngủ trên sô pha.
Ăn no uống đủ, quá thoải mái, cả tai mèo và đuôi mèo đều lộ ra.
Có thể thấy ngủ ngon lành đến thế nào.
Cố Cảnh Thừa khẽ cười một tiếng, đi tới nhẹ nhàng nhéo má nhỏ của cậu.
“Thật là một con mèo nhỏ ham ăn ham ngủ.”
Ngủ trên sô pha thế này cũng không phải là cách.
Cố Cảnh Thừa dứt khoát bế người đặt lên giường mình.
Con mèo nhỏ xoay người, ôm trọn chiếc chăn toàn là hơi thở của anh, chép chép miệng nhỏ hai tiếng, ngủ càng say hơn.
🌾: mọi người muốn ad để Mèo trắng nhỏ cho thuần Việt hay Tiểu Bạch Miêu nà>:3