Trong phòng bệnh, Bạch Lạc đang lo lắng bất an nhìn ống tiêm trong tay bác sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng thêm tái nhợt.
“Xin hỏi, đây là muốn tiêm cho tôi sao?”
Thấy là một cậu con trai xinh đẹp như vậy, nữ bác sĩ trung niên cũng tỏ ra hiền từ hơn nhiều.
“Đúng vậy, tuy rằng thuốc hiện tại đối với dị nhân và dị chủng nhân mà nói tác dụng đã giảm đi rất nhiều, nhưng ít nhiều vẫn còn có chút hiệu quả. Kéo quần xuống một chút.”
Bạch Lạc như nghe thấy chuyện gì kinh khủng, đột ngột siết chặt quần.
“Tôi không tiêm.”
Cái ống tiêm này muốn tiêm vào mông sao?
Khủng khiếp quá đi.
Nữ bác sĩ nghĩ đến đứa con trai đã chết dưới mạt thế của mình trạc tuổi Bạch Lạc, cũng thêm vài phần kiên nhẫn.
“Không đau lắm đâu, rất nhanh sẽ khỏi.”
Lúc Cố Cảnh Thừa đi vào, liền thấy Bạch Lạc thu mình vào một góc giường bệnh, nữ bác sĩ cầm ống tiêm muốn tiến lại gần hắn, hắn sợ hãi run rẩy, đến cả tai mèo và đuôi mèo cũng lộ ra.
“Cô đừng có qua đây.”
"Sao vậy?" Cố Cảnh Thừa sải bước đi tới.
Bạch Lạc vừa nhìn thấy Cố Cảnh Thừa, liền như thấy cứu tinh, đôi mắt to tròn hoảng sợ lập tức sáng lên, nhanh nhất có thể xuống giường trốn sau lưng anh.
"Cố Cảnh Thừa, cứu tôi." Nói xong, còn thò đầu mèo ra xem nữ bác sĩ có đuổi theo không.
Nữ bác sĩ bất đắc dĩ cười nói: “Đội trưởng Cố, người chữa trị không chịu tiêm thuốc.”
Cố Cảnh Thừa xoay người lại, Bạch Lạc lúc này chẳng khác nào một con mèo bị kinh hãi.
Đôi mắt xanh biếc trong veo tràn ngập hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay áo anh , như nắm chặt cọng rơm cứu mạng.
Má ơi, như vậy sao cũng đáng yêu thế này.
Cậu là ăn đáng yêu lớn lên sao?
“Người chữa trị không tự chữa, mèo trắng nhỏ, cậu muốn vết thương nhanh lành hơn thì phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ.”
“Không muốn tiêm, sẽ rất đau.”
“Không đau đâu.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Anh đảm bảo?”
“Tôi đảm bảo.”
Bạch Lạc do dự giãy giụa một hồi: “Vậy được rồi.”
Cậu ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường, nữ bác sĩ vừa lên đã muốn kéo quần hắn xuống: “Đợi đã.”
Bạch Lạc đỏ mặt mèo ngượng ngùng nhìn Cố Cảnh Thừa: “Anh quay người đi.”
Chậc, còn biết xấu hổ cơ đấy.
"Được, nghe cậu." Khóe miệng Cố Cảnh Thừa khẽ nhếch lên, quay người đi.
Chưa đến một phút, mũi tiêm đã xong.
Nữ bác sĩ thu dọn đồ đạc rời đi, Cố Cảnh Thừa lúc này mới phát hiện ra mèo trắng nhỏ đang úp mặt vào gối, hốc mắt đỏ hoe, vẻ mặt ủy khuất không chịu nổi.
“Anh nói dối, rõ ràng là rất đau.”
“Lúc tôi tiêm có thấy đau đâu.”
Bạch Lạc: “...”
Cố Cảnh Thừa đưa một cây kẹo mút qua: “Muốn ăn không?”
Bạch Lạc bao nhiêu ủy khuất đều tan biến hết, đôi mắt xanh biếc lập tức sáng lên: “Muốn.”
Cầm lấy rồi bóc ra ăn ngay, càng ăn càng vui vẻ, trên mặt cũng có thêm chút tươi cười.
Cố Cảnh Thừa ngồi xuống bên giường cậu.
Cảm xúc của mèo thay đổi nhanh như vậy sao, cũng thú vị quá đi.
“Đòn tấn công đó, tôi có thể đối phó được, sau này đừng chắn trước mặt tôi. Mạng của cậu, rất quan trọng.”
Đòn tấn công nhìn như trí mạng của Hách Liên Lí Áo, Cố Cảnh Thừa quả thật có lòng tin có thể khiến đối phương không đạt được mục đích mà còn bị trọng thương.
Chỉ là cái giá phải trả là anh có thể mình đầy thương tích, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.
Nếu là bình thường, vậy thì chắc chắn là chết rồi.
Nhưng bây giờ có Bạch Lạc.
Chỉ cần còn một hơi thở, Bạch Lạc có thể cứu người trở về.
Anh vạn vạn không ngờ Bạch Lạc lại xông ra, đỡ cho anh một đòn đó.
Điều khó tin nhất là, cậu còn đỡ được.
"Mạng của anh cũng rất quan trọng mà." Bạch Lạc vừa ăn kẹo mút, dường như việc đỡ cho anh một đòn đó là chuyện quá bình thường.