Ghi cách gọi vài người ở đây cho mn bt: Cố Cảnh Thừa - "anh", Bạch Lạc - “cậu”, Thẩm Kinh Chu - “y”, Long Dục - “anh ta”, Hách Liên Lý Áo - “hắn”,…
Vòng Giám quân hóa thành dị hình, kẻ có năng lực thì bay lên trời giao chiến với người kia.
Chưa đầy năm giây, Vòng Giám quân bay lên không trung đã bị xé nát thành từng mảnh rơi xuống.
Người giữa không trung đôi cánh trắng nhuộm thành màu đỏ, trong càng thêm quỷ dị.
Bạch Mặc và Giang Viêm, Tiểu Chu cùng các thành viên đội dị năng, cũng như người nhà họ Tô do Tô Lăng dẫn đầu lúc này cũng vừa tới.
Họ đồng loạt chắn trước mặt Long Dục, bảo vệ hắn.
Người có cánh kia cuối cùng cũng từ trên không trung đáp xuống đất, còn Thẩm Khinh Chu đang hôn mê thì lơ lửng phía sau hắn ta, không biết sống chết ra sao.
Long Dục nhìn chằm chằm Thẩm Khinh Chu, môi mỏng mím chặt, trong lòng là sự nóng nảy chưa từng có.
Đôi cánh nhuộm đỏ tươi của người kia thu lại, hắn gỡ chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo bào trắng xuống.
Mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của hắn.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tóc, lông mày và làn da đều trắng như tuyết, ngũ quan thì tinh xảo như tiên nhân bước ra từ tranh vẽ, nhưng toàn thân lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, sức mạnh cường đại khiến mỗi người ở đây đều cảm nhận được.
Cố Cảnh Thừa và Long Dục biết, không ai ở đây là đối thủ của hắn.
Hắn cao cao tại thượng.
“Loài người nhỏ bé, bản vương đã tỉnh lại, nơi này sẽ do bản vương thống trị. Quỳ xuống đầu hàng, phục vụ ta, ta sẽ tha cho các ngươi.”
"Ngươi không phải con người, ngươi là ai?" Cố Cảnh Thừa lạnh giọng hỏi.
“Bản vương đương nhiên không phải loài người ngu xuẩn.”
"Mẹ kiếp, mày không phải người ngoài hành tinh đấy chứ?" Giang Viêm nói.
Sắc mặt người đàn ông lạnh đi, hắn vung tay.
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ như dao chém về phía Giang Viêm, Giang Viêm giơ tay lên đỡ, nhưng vẫn bị chấn bay ra ngoài thổ huyết, đến sức bò dậy cũng không có.
Sắc mặt mọi người khẽ biến.
Sức mạnh này quá đáng sợ.
"Ha, ngay cả tên tuổi lai lịch cũng không dám báo sao?" Cố Cảnh Thừa cười lạnh nói.
Có Giang Viêm làm gương, lời Cố Cảnh Thừa nói ra vô cùng dũng cảm, mọi người đều quay sang nhìn anh.
“Ghi nhớ cho kỹ, bản vương đến từ ngoài hành tinh, họ Hách Liên tên Lý Áo, sẽ là vị vua duy nhất của các ngươi sau này.”
Hách Liên Lý Áo nhìn chằm chằm mọi người, tựa như đang nhìn những con kiến nhỏ bé không đáng kể.
Người ngoài hành tinh.
Sức mạnh to lớn chưa biết.
Lần này nhân loại nguy rồi.
Bạch Lạc chữa trị xong cho Đoàn Vân Trạch, lau mồ hôi trên trán, mới ngẩng đầu nhìn Hách Liên Lý Áo.
Đầu cậu đột nhiên nhói lên, trong đầu dường như lóe lên vài hình ảnh, nhưng tốc độ quá nhanh, cậu không nắm bắt được.
Bạch Lạc cố gắng suy nghĩ, đầu đau đến mức thân thể chao đảo suýt ngã, may mà Đoàn Vân Trạch kịp thời đỡ lấy cậu.
“Tiểu Bạch Miêu, không sao chứ?”
Bạch Lạc lắc đầu: “Không sao, tôi đi giúp Giang Viêm chữa thương.”
Bạch Lạc đi đến chỗ Giang Viêm chữa trị cho anh.
"Loài người chúng ta, chưa bao giờ sợ kẻ xâm lược." Cố Cảnh Thừa chắn ở phía trước, quay đầu dặn dò Đại Đông và những người khác.
“Bảo vệ Tổng chỉ huy.”
Đại Đông: “Vâng.”
Sau đó anh và Bạch Mặc nhìn nhau.
Bạn bè nhiều năm, Bạch Mặc hiểu ý anh, gật đầu với anh.
Cố Cảnh Thừa dẫn đầu, bay người lên giao chiến với Hách Liên Lý Áo.
Kiều Tuyết, Lão Lâm, Tiểu Chu, Đoàn Vân Trạch theo sát phía sau.
Tô Lăng cũng biến thành sư tử trắng lao về phía Hách Liên Lý Áo.
Bạch Mặc thừa lúc Hách Liên Lý Áo bị mọi người vây lấy, bay đến phía sau hắn, muốn cứu Thẩm Khinh Chu đang hôn mê.
Ai ngờ, phía sau Hách Liên Lý Áo dường như mọc thêm mắt.
Đôi cánh khổng lồ vung về phía Bạch Mặc, Bạch Mặc biết nếu bị đôi cánh này đánh trúng, không chết cũng tàn, vội vàng bay ra xa.
“Loài người nhỏ bé không biết sống chết.”
Ánh mắt Hách Liên Lý Áo lạnh đi, hai tay ngưng tụ một sức mạnh to lớn, rồi vung về phía mọi người.
Mọi người đều bị đánh xuống.
Từ trên không trung rơi xuống đất, ai nấy đều thổ huyết, chỉ có Cố Cảnh Thừa và Tô Lăng vẫn còn trên không trung tấn công Lý Áo.
Đoàn Vân Trạch có chút hoài nghi nhân sinh.
“Đôi cánh của tên này đơn giản là kim chung tráo thiết bố sam, không phá hủy chúng thì căn bản không đánh lại được.”
Kiều Tuyết lau vết máu trên khóe miệng.
“Anh đánh không lại, không có nghĩa là lão đại không thể.”
Người bị thương quá nhiều, Bạch Lạc chọn những người nguy hiểm đến tính mạng để chữa trị, bận đến không thở nổi.
Tô Lăng dù sao cũng không bằng Cố Cảnh Thừa, rất nhanh cũng bị đánh xuống, đến sức đứng dậy cũng không còn.
Hiện tại chỉ còn một mình Cố Cảnh Thừa có thể chiến đấu.
Ngay cả Hách Liên Lý Áo cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác.
“Nhân loại, năng lực của ngươi không tệ, nếu quy phục ta, ta có thể phong ngươi làm Chiến thần, đứng dưới một người, trên vạn người.”
Cố Cảnh Thừa ghê tởm cực độ cái giọng ban ơn cao cao tại thượng này của Hách Liên Lý Áo.
Anh cười lạnh một tiếng: “Ông đây muốn làm thì làm cha mày.”
Sắc mặt Hách Liên Lý Áo khẽ biến: “Vậy thì ngươi chết đi.”
Hách Liên Lý Áo giận dữ không kìm được, đôi cánh trở nên to lớn hơn, tấn công về phía Cố Cảnh Thừa.
Toàn thân Cố Cảnh Thừa bốc lửa, dùng toàn bộ sức mạnh nghênh đón đòn chí mạng này của hắn.
Hách Liên Lý Áo vốn không để đòn này của anh vào mắt.
Nhưng sau khi đôi cánh cứng rắn của hắn bị Cố Cảnh Thừa xuyên thủng, hắn cảm thấy vô cùng khó tin.
Giữa đôi cánh khổng lồ của hắn lập tức xuất hiện một lỗ máu, máu tươi đầm đìa, đồng thời, ngọn lửa vẫn cháy ở vết thương, không ngừng lan rộng lỗ thủng.
Cứ cháy thế này, một bên cánh có lẽ sẽ bị thiêu rụi.
Hách Liên Lý Áo dùng tay trái ngưng tụ sức mạnh, dập tắt ngọn lửa trên cánh.
Khi nhìn lại Cố Cảnh Thừa, hai mắt hắn tức giận đến đỏ hoe.
“Ta muốn xé xác ngươi.”
Bên cánh không bị thương của Hách Liên Lý Áo như bàn tay Phật Tổ từ trên trời giáng xuống, áp về phía Cố Cảnh Thừa.
Cố Cảnh Thừa vừa rồi đã dùng rất nhiều sức lực, anh chỉ có thể dùng dịch chuyển tức thời để tránh đòn này.
Đôi cánh của Hách Liên Lý Áo như mọc thêm mắt, đuổi theo anh giữa không trung, muốn đập anh xuống.
Cố Cảnh Thừa một mình kiên trì lâu như vậy, lại còn bị thương nặng, tốc độ dịch chuyển tức thời càng lúc càng chậm.
Cuối cùng, anh bị cánh của hắn đánh trúng, rơi thẳng từ trên không trung xuống.
Mặt đất bị đập thành một cái hố sâu, Cố Cảnh Thừa gãy nhiều xương, toàn thân đầy máu.
“Lão Đại.”
“Lão đại, cẩn thận.”
Đầu cánh của Hách Liên Lý Áo sắc nhọn như lưỡi dao khổng lồ, có thể trong nháy mắt xé nát Cố Cảnh Thừa thành mảnh vụn.
Mà Cố Cảnh Thừa bị thương nặng như vậy, căn bản không thể tránh né.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng dáng mảnh khảnh cao gầy chắn trước mặt Cố Cảnh Thừa.
Chỉ thấy người kia một tay nắm lấy cánh của Hách Liên Lý Áo.
Dù bàn tay mảnh khảnh của cậu máu tươi chảy ra, nhưng cậu thật sự đã đỡ được đòn này.
“Tiểu Bạch Miêu?”
“Bạch Lạc.”
“Là người chữa trị kia.”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Cố Cảnh Thừa cảm thấy rất mới lạ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có người chắn trước mặt anh.
Hách Liên Lý Áo còn kinh ngạc hơn cả mọi người, khi nhìn thấy Bạch Lạc, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
"Cứu giáo sư Thẩm." Long Dục hét lớn một tiếng, tự mình dẫn đầu bay người lên.
Những người được Bạch Lạc chữa trị đã hồi phục sức chiến đấu cũng lần lượt tham gia chiến đấu.
Vẻ mặt Hách Liên Lý Áo lạnh lẽo.
Hắn vạn vạn không ngờ, loài người mà hắn khinh thường nhất lại có thể làm hắn bị thương.
Còn nữa, Bạch Lạc cũng ở đây…
Tình hình hiện tại rất bất lợi cho hắn.
Hách Liên Lý Áo không còn ham chiến, ôm lấy Thẩm Khinh Chu đang hôn mê, dang đôi cánh khổng lồ bay vút lên trời với tốc độ cực nhanh.
“Thẩm Khinh Chu!”
Long Dục hét lớn một tiếng, theo sát bay lên trời, dùng hết sức lực đuổi theo.