“Xin chúc mừng!” An Hoành tuyên bố. “Lan Lăng Vương lão sư đã giành được chiến thắng! Rất tiếc Võ Sĩ lão sư phải vào hàng chờ và tỷ thí với những tuyển thủ khác để giành vị trí lên cấp. Xin hỏi lúc này hai vị có gì muốn nói không? Lan Lăng Vương lão sư?”
“Cảm ơn.”
Lâm Uyên không nói nhiều, hắn đã đánh giá Võ Sĩ từ trước rồi, về phần Võ Sĩ có nghe hay không thì không còn là chuyện của Lâm Uyên nữa.
“Võ Sĩ lão sư?” An Hoành lại nhìn về phía Võ Sĩ. Dù cách một tấm mặt nạ thì mọi người vẫn có thể cảm nhận được tâm tình mất mát của Võ Sĩ lúc này.
“Haiz.” Võ Sĩ thở dài một tiếng, sau đó nói, “Không biết hôm nay có bị tháo mặt nạ không, nhưng có một số việc bây giờ nói cũng chẳng sao. Ta là người Yến châu, chúng ta luôn tuân theo câu nói thắng làm vua, thua làm giặc. Ta thừa nhận lúc đầu ta không phục ngươi, nhưng nghĩ kỹ lại thì ta thua là chuyện hợp tình hợp lý. Ta không có tư cách trách cứ bất kỳ ai, ta cũng sẽ nghiêm túc cân nhắc lời khuyên của Lan Lăng Vương lão sư. Với ta mà nói trận đấu này là một lần học tập, ta thua tâm phục khẩu phục.”
Tiếng vỗ tay vang lên, Lâm Uyên cũng mỉm cười dưới lớp mặt nạ. Không phải vì hắn chiến thắng mà là vì hắn cảm nhận được Võ Sĩ đã nhận ra vấn đề của mình, mà đây cũng là nguyên nhân ban đầu Lâm Uyên bình luận về kỹ thuật lấy hơi của Võ Sĩ.
Hai người đi xuống sân khấu, lúc đi xa còn nghe được tiếng hoan hô của khán giả. Mà ở sau cánh gà, Đồng Đồng nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới ôm chầm lấy Lâm Uyên khiến hắn không thể hiểu nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play