Lâm Ân đưa mắt nhìn chằm chằm vào luồng kim quang trên không trung, có chút nỉ non nói: “Vậy con đường thứ hai đâu?”
Ngả Văn tước sĩ lại đưa mắt nhìn vào chỗ sâu nhất bên trong hồ nước. Dường như có thể mơ hồ trông thấy ở bên trong đống xương trắng chồng chất kia, vừa có một con cá bột mới hồi sinh bên trong thi hài của những con cá lớn khác, nó nhẹ nhàng vung vẩy cái đuôi.
Con cá nhỏ này chẳng hề bắt mắt một tí nào, nhưng nó lại hồn nhiên không nhìn thấy kịch độc đang từ tầng nước cao hơn, lan tràn xuống dưới, cũng không nhìn thấy ánh hào quang ấm áp tản ra từ trên người con cá chép vàng kia.
Nó chỉ đang vô ưu vô lự mà bơi bên trong đống thi hài khác, dường như cực kỳ quen thuộc với nơi này.
Nó rất bình thường, bình thường đến mức hoàn toàn không thể đưa ra để so sánh với những con cá lớn khác, nhưng nó lại không tầm thường. Bởi vì thứ mọc ra trên người nó vốn không phải là vẩy cá, mà là linh vũ.
Giống như, trời sinh nó đã không thuộc về cái hồ nước này rồi, nơi mà nó thuộc về chính là mảnh không trung xanh thẳm kia.
Nó cũng không cần phải nỗ lực nhảy lên, nó càng không cần phải lo lắng gì hết, nó chỉ cần chờ đợi cho đến khi linh vũ mọc đầy trên người là có thể nhẹ nhàng tung bay khỏi mặt nước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play