Vài phút sau, Lâm Ân ngồi trên một tảng đá ven đường, liếc mắt nhìn một người sói mắc chứng phát ban, hỏi: “Nói! Đang yên đang lành, vì sao mấy người lại muốn tập kích tôi? Là chủ mưu đã lâu? Hay là có mục đích khác? Nếu không nói, tôi sẽ cho lão đại của mấy người ồ ạt phun thẳng lên người anh!”
Lâm Ân vừa dứt lời, lập tức vươn tay chỉ về phía Lang Vương còn đang hoảng sợ mà nhắm mắt lại, sau đó một lần nữa rắc hoa lên mảnh rừng rậm gần đó, ngay dưới ánh mắt đầy vẻ kinh tâm động phách của mấy chục người sói phía xa xa.
Tên người sói kia lập tức run rẩy toàn thân, (. ;゚;: 益:;゚;. ) sợ hãi nói: “Không! Xin đừng để anh ấy phun lên người tôi! Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả!”
“Chuyện này vốn không phải chủ mưu đã lâu, cũng không phải có mục đích khác, chỉ là cậu vừa vặn xuất hiện trên con đường mà chúng tôi phải đi qua nếu muốn tấn công tiểu trấn bên kia, cho nên … chúng tôi chỉ muốn thuận tay giải quyết luôn cả cậu mà thôi, ai biết…”
Lâm Ân mở to đôi mắt cá chết, nói: “Ai biết lại đá nhầm vào cửa sắt?”
Người sói kia khóc nức nở, thân thể không ngừng co rút lại, cả người úa héo như muốn trôi theo hàng lệ kia luôn.
Nếu bọn họ sớm biết chuyện này, sớm biết thiếu niên nhìn qua cả người lẫn vật đều vô hại trước mắt là một kẻ biến thái chuyên đi gieo rắc nguyền rủa, thì chỉ khi có bệnh rồi mới đến trêu chọc vào tai họa như hắn thôi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT