“Mộ Dung Cảnh, anh đừng có khinh người quá đáng. Anh muốn tôi phải làm sao anh mới tha cho tôi, tha cho gia đình tôi đây?” Khương Dĩ Vi ngây thơ khóc lóc chất vấn.
Mộ Dung Cảnh nới lỏng cà vạt: “Em đi đi, tôi tha cho em.”
Khương Dĩ Vi ngẩn người, không thể tin được, cô ta vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ vừa hoảng loạn.
Chẳng phải từ trước tới nay cô ta luôn muốn thoát khỏi mình sao, nhưng một chút vui mừng cũng không có. Mộ Dung Cảnh cảm thấy buồn cười vô cùng, nhưng anh ta lại không cười nổi. Vẻ mặt muốn rời bỏ anh ta đến nỗi chết đi sống lại đều là diễn kịch, anh ta cứ tưởng mình đang ép buộc, đang làm khổ người ta, không ngờ cuối cùng lại đang thỏa mãn người ta.
Khương Dĩ Vi khó tin: “Sao anh có thể dễ dàng thả tôi đi như vậy, anh còn muốn hành hạ tôi như thế nào?”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh mông lung: “Em làm vậy tôi sẽ nghĩ là em không muốn tôi thả em đi, muốn ở lại bên tôi, chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa tôi đấy.”
Khương Dĩ Vi sửng sốt, trông cô ta như bị sỉ nhục, tức đỏ mặt: “Sao anh có thể xúc phạm tôi như vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play