Bình thường chỉ cần khoảng bốn mươi phút để đi qua con đường núi này, nhưng Khương Quy đã đi hơn một tiếng đồng hồ.
“Sao giờ mới đến, muốn để tao chết đói hả?” Bụng réo ầm ĩ, cha Hà bực bội vứt cái cuốc xuống, bước từ ruộng lên bờ.
Khương Quy cúi đầu, giọng rụt rè: “Con bị ngã trên đường.”
“Cơm canh có bị đổ không?” Cha Hà chỉ quan tâm đến chuyện này, liếc sơ qua bộ quần áo và tóc dính đầy cỏ dại của Khương Quy.
“Không, không.” Khương Quy vội vã mở tấm vải đậy giỏ, “Cơm canh vẫn còn nguyên.”
Cha Hà cầm lấy thức ăn, ăn ngấu nghiến, rõ ràng là đã rất đói.
Khương Quy nhìn quanh một vòng, đất đai trong núi vốn đã ít, đều là do tổ tiên hai hoang mà có, cho nên ruộng đất chỗ đông chỗ tây. Ví như mảnh đất của nhà họ Hà, đơn độc nằm chơ vơ ở đó, nhìn quanh chẳng thấy một mảnh ruộng nào khác, cho nên cũng chẳng có ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT