Trong sân vườn, bảy vò rượu Trúc Diệp Thanh đã được chôn suốt bảy năm. Khi đào lên, lớp giấy Tuyên Thành và hồ gạo nếp niêm phong miệng vò được bóc ra, hương rượu thơm nồng lan tỏa khắp nơi. Bùn niêm phong được phủi đi, rượu rót xuống như dòng thác chảy tràn trên mảnh đất khô cằn nơi phần mộ. Mặt đất khô ráp, nhánh cỏ khô héo nay đều thấm đẫm, chuyển thành màu nâu đỏ ẩm ướt loang lổ.
Chu Sơn Hằng đặt chiếc vò rỗng xuống bên cạnh.
Chu mẫu đứng lặng lẽ một bên, lau đi những giọt nước mắt. Nỗi đau buồn hiện rõ, hằn sâu thêm những nếp nhăn quanh miệng và khóe mắt. Bà khẽ nói:
“Đây là Trúc Diệp Thanh cha con tự tay ủ khi còn sống. Lúc đó, ta cũng cùng ông ấy làm nên mẻ rượu này.”
Khi Chu phụ qua đời, Nhị Lang còn chưa biết nói. Cậu bé chẳng có bao nhiêu ký ức về cha mình, nhưng đã biết nhận ra nỗi buồn của mẫu thân. Cậu nắm lấy tay bà, vỗ nhẹ, an ủi:
“Nương, đừng khóc.”
“Nương không khóc nữa.” Chu mẫu lau khô nước mắt, mỉm cười an ủi chính mình:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT