Trong phòng, lão thái giám Hoài Anh lại định quỳ xuống, Thích Thư Vọng đưa tay ngăn lại không cho người quỳ, dịu giọng nói: “Không ngờ còn có ngày được gặp lại.”
Hoài Anh không dám ngồi, nước mắt rơi không dứt: “Kể từ ngày bệ hạ ban nô tài cho Hiền vương điện hạ, mạng của nô tài vốn đã là của điện hạ. Cứ ngỡ kiếp này không còn ngày được hầu hạ bên người nữa, nào ngờ ông trời thương xót cho phép nô tài trước khi bước vào quan tài còn được gặp lại điện hạ một lần.”
Lão ngắm bộ quan phục trên người Thích Thư Vọng, liên tục lắc đầu: “Loại vải thô ráp thế này, Hiền vương thật là đã chịu khổ rồi.”
Khóe môi Thích Thư Vọng khẽ nhếch, nếu là Hiền vương ngày trước hẳn cũng sẽ thấy loại vải này khi mặc sẽ khó chịu. Nhưng khi cùng Chương Vô Ngu trốn chạy, áo rách vá lại rồi mặc tiếp, khổ sở còn hơn thế này gấp bội lần.
Hoài Anh đang khóc bỗng nghe giọng trầm từ trên truyền xuống: “Là người trong cung sai ngươi đến?”
“Nô tài chỉ có một chủ tử, chính là Hiếu Đế.” Hoài Anh lại quỳ, ánh mắt vẩn đục mang theo vẻ kiên quyết:  “Nếu điện hạ không tin, nô tài nguyện dập đầu đến chết ngay tại đây, sớm ngày xuống dưới hầu hạ Hiếu Đế.”
Thích Thư Vọng thuở nhỏ ở chùa hiểu biết về đương kim hoàng đế không nhiều, chỉ biết vị thúc phụ này tính tình khác hẳn Hiếu Đế nhu nhược, thân thể cường tráng, người đầy mưu lược.
Khi thân thể Hiếu Đế dần suy yếu, người đệ đệ ruột đầy dã tâm ấy liền nắm quyền triều chính, ép hắn rời cung bao năm. Với hạng người như vậy, nếu biết Hiền Vương còn sống chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Hắn cúi mắt nhìn lão thái giám: “Chuyện của Trần Thế Hiền là thế nào?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play