Thích Thư Văn xoa xoa đầu mũi, nghĩ bụng mình đẹp cũng đâu phải lỗi của mình.
Chương Vô Ngu cuối cùng nhìn về phía tiểu nhi tử, “Lúc nhặt được con, con còn bú sữa mẹ, ta phải chạy khắp nơi tìm sữa dê, sữa bò đủ loại để nuôi con khôn lớn. Con lại còn ăn khỏe, một ngày năm sáu bữa không đủ, lúc nào cũng quấy.”
Nói đến đây, Chương Vô Ngu bỗng trở nên buồn bã, “Ta đối đãi với các ngươi như thế, kết quả các ngươi lại chê ta, chuyện gì cũng giấu ta.”
Vừa nói, Chương Vô Ngu bắt đầu rơi nước mắt lã chã.
Thích Thư Văn đứng gần nhất cảm thấy luống cuống, muốn tiến tới ôm lấy Chương Vô Ngu, nhưng chưa kịp chạm vào vai nàng đã bị Thích Thư Vọng cản lại.
“Người chẳng chịu nghe chúng ta giải thích, cứ thế mà khóc.”
Thích Thư Vọng nhẹ nhàng ôm lấy Chương Vô Ngu, giọng điềm đạm giải thích, “Giấu người quả thực là thật, nhưng cũng chỉ vì không muốn người phải bận tâm. Người có bệnh không được lao tâm quá mức, đại phu đã dặn dò rồi, chúng ta không dám để người phải lo nghĩ nhiều. Bọn họ gọi ta là đại ca, có những chuyện ta có thể làm chủ để người không phải mệt mỏi. Nếu ta không làm được việc này, thì còn xứng làm đại ca hay sao?”
“Các ngươi chẳng phải chê ta không biết chữ, cũng chẳng có tài cán gì, chỉ biết chiên quẩy thôi sao.” Chương Vô Ngu ủ rũ nói.
Thích Thư Vọng cầm lấy khăn tay từ tay nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, “Ai dám nói người không có bản lãnh? Nếu không có người, ba huynh đệ chúng ta đâu thể sống yên ổn cùng nhau.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT