Người tu đạo rồi hoàn tục xưa nay cũng không ít, sau này vẫn có thể cưới vợ sinh con. Còn như xuất gia làm hòa thượng e rằng sẽ hơi thảm, trọn đời thanh đăng cổ Phật, thực sự không được.
Bỗng dưng mu bàn chân bị người đá một cái, Chương Vô Ngu cúi đầu, Thích Thư Văn dưới bàn vội vàng ra sức xua tay.
Chương Vô Ngu khẽ ho khan: “Đại sư, tiểu nhi tử nhà ta đã nhận lời với đạo quán trước rồi, giờ mà thất hứa e không ổn, chi bằng thôi vậy.”
Lão hòa thượng không lấy làm để ý: “Chuyện của Phật gia không có chuyện hối hận hay không hối hận. Thí chủ chỉ cần suy nghĩ thêm một ngày, giờ này ngày mai bần tăng sẽ lại đến.”
Lão hòa thượng này quả thực khó dây dưa, Thích Thư Văn bật cười, thấy đồng tiền đồng thí cho lão vẫn còn, bèn cầm lấy đuổi theo ra ngoài, nhưng chỉ trong chớp mắt lão hòa thượng đã không biết đi đâu mất rồi.
Đêm xuống tại khách điếm, Chương Vô Ngu đã đi qua đi lại trong phòng một lúc lâu. Nàng đứng trước gương đồng kéo cổ áo xuống, nhìn vết sẹo tròn dưới xương quai xanh giống hệt lão hòa thượng kia.
Vết sẹo này do sắt nung in lên, cả đời cũng không thể xóa bỏ.
Năm đó lệnh của Quỳnh phi nàng không thể làm trái, nhưng nàng lại không biết dấu ấn này có ý nghĩa gì. Nay lại thấy một người có vết sẹo giống mình, điều này khiến nàng không khỏi để ý.
Đã hơn năm năm trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người mang dấu ấn này. Chẳng lẽ lão hòa thượng ấy biết nàng là ai?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play