Chương Vô Ngu rời khỏi phòng, tay ôm lấy đống y phục phơi ngoài trời, cẩn thận xếp gọn áo quần của hai đứa con vào chiếc rương tre. Sau đó, nàng lần lượt kiểm tra từng gian phòng, xác nhận không thiếu chăn màn, mái nhà cũng không có chỗ nào hở.
Khi bước ra khỏi phòng đứa con thứ, nàng thấy đứa thứ hai đang ép đứa nhỏ gội đầu, hai đứa đùa giỡn om sòm cả một góc nhà.
Chương Vô Ngu đứng nghe một lát, tay đếm ngón tính toán thời gian. Tính từ lúc rời khỏi Thích phủ đến nay cũng gần nửa tháng, bao nhiêu chuyện đã xảy ra.
Nàng bước chầm chậm ra cổng viện, đứng ngắm cánh cổng màu đỏ son của Thích phủ đối diện, lúc này mới đóng cửa viện lại.
Sáng hôm sau khi Thích Thư Văn thức dậy, thấy cửa phòng của Chương Vô Ngu vẫn đóng kín, cậu nghĩ hiếm khi mẫu thân được ngủ nướng, thế là không quấy rầy. Cậu nhẹ nhàng dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài dùng bữa sáng.
Các quán ăn xung quanh đều rất nhiệt tình khi thấy hai người họ. Ai cũng biết đứa nhỏ ăn khỏe, nếu được cậu bé ghé qua ăn, coi như quán đó bán hết sạch hàng rồi về nhà sớm.
Khi mặt trời vừa lên, Thích Thư Văn đi thu tiền lãi từ bốn tiệm quẩy chiên, mang đến ngân hiệu* gửi vào. Sau đó, cậu mới đến quầy quẩy chiên ở phía đông thành. Lúc này trời đã đứng bóng.
*như kiểu ngân hàng thời nay.
Vừa kịp nhóm bếp dầu chưa nóng, một người đi đường ngang qua buột miệng trêu: “Nương của ngươi đi đâu rồi? Ta thấy bà ấy mang tay nải rời khỏi cổng thành. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy bà ấy đi xa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT