Thích Thư Vọng gắp đùi gà đưa cho Chương Vô Ngu, nhưng nàng nghĩ rằng khách đến là phải chu đáo, bèn nhẹ nhàng đưa đùi gà đó cho Trần Thế Hiền.
Ánh mắt Thích Thư Vọng lóe lên một tia sáng.
"Ta có thể gọi nàng là Vô Ngu không? Nàng cũng có thể gọi ta là Thế Hiền, được chứ?"
Trần Thế Hiền kính cẩn mời nàng bát canh. Chương Vô Ngu vừa cầm bát lên đã nghe thấy Thích Thư Văn đột nhiên ho sặc sụa, nàng vội vã quay sang lo lắng nhìn.
Thích Thư Văn ho không ngừng, sau đó đoạt lấy bát canh của Chương Vô Ngu uống cạn sạch, sau đó lau miệng và thở dài một hơi, "Vừa rồi suýt chút nữa đã bị sặc mà chết."
Cậu nhìn Thích Thư Vọng với vẻ mặt như đòi khen thưởng, rõ ràng nếu cậu không nhanh trí thì mẫu thân đã uống canh của người đàn ông lạ kia rồi.
Thích Thư Vọng thản nhiên hỏi: "Nghe nói Trần công tử cũng đi thi khoa cử? Kết quả thế nào? Nếu thật có lòng thì cớ sao lâu như vậy mới liên lạc?"
"Ta không tài cán gì nhưng cũng đã đỗ tiến sĩ. Sau khi thi xong, tất nhiên phải về nhà trước để báo hiếu, bởi trăm điều thì thiện hiếu là đầu cho nên mới chậm trễ."
"Phải." Chương Vô Ngu khen không ngớt, trước mặt nàng đã xuất hiện một bát canh đầy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play